Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 27: Chuỗi Tràng Hạt




Kim quang lấp lánh phát ra trên chuỗi tràng hạt, hiển nhiên là do bản thân gỗ Trầm hương sinh ra, còn những luồng âm khí màu xám lại là đến từ những kí hiệu khắc ở bên trên từng hạt châu. Phó Diễm ngưng thần tập trung, nhìn kĩ từng hạt rồi suy tư, chợt như bừng tỉnh hiểu ra, rõ ràng một đám ký hiệu khắc bên trên kia chính là biến thể của đổi vận phù! Đây chắc chắn là bút tích của một cao nhân huyền học nào đó.

Những ký hiệu này thật là lợi hại! Thế nhưng đem khí tức chuỗi Trầm hương cung phụng nhiều năm trước tượng Phật, đều ăn mòn thành một đám pháp trận đổi vận cực kì tà độc, nếu là đồ vật bình thường mà khắc ký hiệu này vào, sẽ không thể có hiệu lực lớn như vậy. Thật ra lúc này, chính phật lực nhè nhẹ của chiếc vòng sẽ dần dần trở thành mắt trận của cả trận pháp này, một khi thành hình, Bạch Mặc Thần khẳng định sẽ chết không thể nghi ngờ!.

Phó Diễm lại nhìn về phía Bạch Mặc Thần, khi không có chuỗi tràng hạt này đè nặng, số phận của hắn liền lập tức biến hóa đến thập phần chói mắt. Người này chắc chắn sẽ là một đại nhân vật!.

Nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, mỗi một giây lại biến hóa sắc mặt, nghiêm túc đánh giá chính mình, Bạch Mặc Thần cứ y như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. (ý chỉ không hiểu chuyện gì xảy ra -Quang Vũ).

"Bạch... Tiểu thần ca, chuỗi tràng hạt này là ai đưa cho ngươi? Có tiện nói với ta không?" Phó Diễm nghiêm túc chăm chú hỏi. Bạch Mặc Thần nghe vậy không khỏi thu hồi một tia trêu đùa.

"Tràng hạt này là của ngoại tổ mẫu ta đưa, sau khi mẫu thân ta qua đời, nàng liền đến trụ trì Thiên môn tự cầu tới cho ta. Ngóng trông ta luôn bình an. Ngươi hỏi cái này là có ý gì?".

Phó Diễm nhướng mày: "Chuỗi tràng hạt này bản thân là thứ tốt, từng hạt Trầm hương được cung phụng nhiều năm trước tượng Phật, mang theo phật gia nguyện lực, quả thật có thể phù hộ người bình an trôi chảy. Nhưng là ký hiệu bên trên thực không tốt, lúc này nguyện lực liền bị biến đổi thành một cái đổi vận trận. Nếu hôm nay ta không phát hiện mà nói ra, ngươi trong vòng ba ngày liền sẽ gặp phải tai ương. Nhẹ thì tàn tật, nặng thì bỏ mình!".

Nghe lời này, không chỉ là Bạch Mặc Thần, ngay cả bọn Phó Hâm đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Bạch Mặc Thần lại là khẽ nhíu mày. Coi như là không tin.

"Tiểu Hỏa! Ngươi nhanh chóng giúp Thần ca phá giải một chút, cái này còn phải nói sao? Thần ca, chuỗi tràng hạt này của ngươi đã để ai chạm qua? Thế nhưng lại muốn hại ngươi!" Phó Sâm  lần đầu tiên thực sự nóng nảy, hắn và Bạch Mặc Thần mặc dù là bèo nước gặp nhau, nhưng là nhất kiến như cố, Phó Diễm liếc nhìn Bạch Mặc Thần, thấy hắn giống như có chút không tin, hơi hơi thở dài một chút rồi lại nói.

"Bạch Mặc Thần! Năm nay mười bảy tuổi, đã từng chết hụt một lần, mẫu thân mất năm sáu tuổi, chín tuổi phụ thân cưới mẹ hai. Mẹ ngươi sinh được mình ngươi, mẹ kế sinh được hai người, một trai một gái, ngươi không hợp với phụ thân, tổ phụ, tổ mẫu đối đãi với ngươi như bảo bối. Còn muốn nói thêm gì nữa sao?".

Phó Diễm nhìn nhìn, chọn lọc, đem vài câu có thể nói sau khi quan sát tướng mạo hắn, nói cho Bạch Mặc Thần nghe. Bạch Mặc Thần quả thật là có chút khiếp sợ, việc này nhà mình, hắn cũng không có lộ ra ở đâu. Ngay cả Lý Hoành Nghĩa cũng không biết mẫu thân của mình là mất năm mình mấy tuổi. Liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ, xong lại nghe được thân thế của hắn, mấy người Phó Hâm không khỏi có chút đồng tình với vị này.

"Tiểu Bạch! Muội muội của ta hiểu chút huyền học, ngươi có thể tin tưởng nàng. Ngươi cũng có thể yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu!" Phó Hâm trịnh trọng đem năng lực của Phó Diễm nói cho Bạch Mặc Thần, còn kể lại chuyện cứu mạng Tiểu Quân cùng hôn sự của biểu ca mình làm hai ví dụ.

Bạch Mặc Thần trong nhất thời không kịp phản ứng, hồi lâu sau, hắn yên lặng nói: "Chuỗi tràng hạt này chưa bao giờ rời khỏi người ta, chỉ có một lần, ta cùng biểu đệ nhà Dì cùng nhau chơi đùa, không cẩn thận bị đứt vài hạt châu." 

Bạch Mặc Thần dừng lại một chút, coi như có chút khổ sở:"Tiểu di ta ( gì nhỏ - ở đây là chỉ em ruột của mẹ Mặc Thần) thấy, không chỉ hung hăng răn dạy biểu đệ ta một tràng, mà còn cầm chuỗi tràng hạt đi, chờ thời điểm khi mang trở về, bên trên đã có cái ký hiệu này. Nàng nói là đã đem đi tìm tăng nhân của Thiên môn tự mà chữa trị."

Bạch Mặc Thần nhớ tới chuyện cũ, dì hắn đối đãi hắn luôn như con đẻ. Hắn không thể tin được, yêu thương mấy năm nay chẳng lẽ đều là giả?

"Tiểu Hỏa muội muội, ngươi có thể hay không tính ra, xem rốt cuộc là ai muốn hại ta?" Bạch Mặc Thần tựa hồ chỉ còn lại chút giãy dụa cuối cùng.

Phó Diễm dừng một chút, nhìn hắn khổ sở như vậy, cũng có chút cảm động lây, nhớ tới đời trước của chính mình. 

"Được! Ta vì ngươi tính một quẻ." 

Nói xong Phó Diễm xoay người đi vào trong phòng, kỳ thật chính là đi trong không gian. Lấy ra ba miếng tiền Ngũ Đế lóng lánh. Ba miếng tiền này là đồ vật trong sách của lão tổ tông, sau đó xuất hiện trong không gian, bay lơ lửng ngay tại đó.

Trước đây Phó Diễm không có sử dụng qua, hôm nay cũng là lần đầu tiên dùng thử. Phó Diễm tùy ý đem ba đồng tiền ném xuống đất. Sau đó hít sâu vào một hơi. Quẻ tượng thật phúc tạp!

Tiếp theo tâm tình trầm xuống, theo ngày sinh của hắn mà thôi diễn, đem ba đồng tiền đứng lên. Ngay sau đó trên đầu toát ra rất nhiều mồ hôi. Nhìn đến thao tác biểu hiện của muội muội, mấy người Phó Hâm cũng là gắt gao nhìn chằm chằm Phó Diễm. Bạch Mặc Thần càng là khẩn trương. Rất nhiều năm sau, hắn nhớ lại hôm nay, càng nhiều là may mắn cùng cảm kích.

Phó Diễm thôi diễn xong, ra đầy một thân toàn mồ hôi, đem huynh tỷ đều dọa sợ. Phó Miểu liền nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho muội muội. Phó Sâm thì rót một chén nước đưa muội muội uống. Phó Hâm cũng chạy đến bên cạnh nhanh chóng quạt gió cho nàng.

Sau khi Phó Diễm hòa hoãn lại một chút, liền chậm rãi mở miệng nói: "Quẻ tượng biểu hiện, kiếp nạn lần này của ngươi, bắt nguồn từ tài phú cùng địa vị. Ta chỉ có thể nhìn đến, trong tên người này bên phải tên có chữ "Mộc" bên trái tên có chữ "Thủy", là trưởng bối thân cận của ngươi."

(Trong tên của người Trung Quốc thường do nhiều bộ chứ ghép lại với nhau - Quang Vũ).

Phó Diễm nói xong, trên mặt Bạch Mặc Thần nhất thời là trắng rồi lại hồng, cuối cùng xanh mét. Trong nhất thời, Phó Diễm không biết hắn còn có thể đứng vững hay không.

"Không riêng gì một người này, chuỗi tràng hạt Trầm hương chỉ mới là một kiếp. Nhưng ngươi gần nhất sẽ còn có một kiếp chưa ứng nghiệm, thời điểm ngươi trở về đế đô mới có khả năng biểu hiện, ngươi phải cẩn thận người trong tên có chữ "Kim". Tuy nhiên kiếp nạn lần này cũng là trong nguy hiểm có đường sống, tất cả phụ thuộc vào việc ngươi sẽ ứng phó như thế nào."

Phó Diễm nói xong tất cả suy nghĩ trong lòng, khó hiểu thở dài cảm thán, Bạch Mặc Thần quả thực là một người có tài, thế nhưng lại có nhiều người muốn hại chết hắn như vậy, xem ra người xưa nói không sai, không tài mới là đức.

Bạch Mặc Thần vốn là nghe quẻ phía trước, liền khó chịu, khổ sở trong lòng, còn chuyện phía sau thì một chút đều không kinh ngạc, giống như cũng đã sớm biết được. Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng. 

"Tả mộc hữu thủy (trong tên có Mộc và Thủy đã note ở trên) cùng trong tên mang "Kim", hai người này đều là nữ nhân?".

Không ngoài dự liệu của hắn, Phó Diễm thập phần xác định gật gật đầu. Bạch Mặc Thần cười khổ một tiếng, làm như không chỗ biểu đạt phẫn hận trong lòng.

"Dì ta, họ Mai (chữ Mai vừa có Mộc, vừa có Thủy - Quang Vũ). Luôn đối đãi ta giống như con trai ruột, cùng nương ta tình cảm luôn luôn tốt, không nghĩ tới, muốn giết ta dĩ nhiên là nàng! Về phần người trong tên mang "Kim", nhất định là hảo kế mẫu của ta, Trầm Ngọc." Khóe miệng Bạch Mặc Thần vừa như trào phúng, vừa như giải thoát mà khẽ nhếch lên.

Mấy người Phó Diễm ngược lại hít một hơi lãnh khí, sự tình hôm nay, thật sự to lớn vượt qua nhận thức của bọn họ. Phó Diễm cũng là cảm thấy thổn thức. Dì, kế mẫu, thế nhưng đều muốn hại chết hắn! Sự tình còn lại Bạch Mặc Thần không cần phải nhiều lời nữa, bọn Phó Hâm cũng không tiện hỏi lại.

"Phó đại sư, ngươi có biện pháp nào không, đem cái này chuỗi tràng hạt này khôi phục lại bộ dáng ban đầu. Đây là của ngoại tổ mẫu cho ta, ta không muốn làm cho nàng khổ sở." 

Trải qua một màn vừa rồi, Bạch Mặc Thần đổi cách xưng hô đúng mực với Phó Diễm, cũng gọi  nàng thành đại sư. Phó Diễm tự hỏi một chút rồi nói: "Ta có thể thử một lần, nhưng là ngươi cần phải đợi thêm vài ngày. Cái này trong nhất thời làm không được."

"Không thành vấn đề, ta cũng không nóng nảy trở về. Cám ơn ngươi!" Bạch Mặc Thần trực tiếp hướng Phó Diễm bái lạy. Phó Diễm cũng không né tránh, thẳng thắn tiếp nhận. 

Chờ Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai thu thập đặc sản trở về xong, nhìn trên mặt mấy hài tử đều là tức giận và bất bình. Rất là không hiểu mô tê gì. Đang lúc khách nhân vẫn còn ở đây,  thật đúng là không tiện hỏi chi tiết.

Chờ ăn xong cơm trưa, Bạch Mặc Thần đi trong huyện gửi điện báo. Vương Thục Mai mới từ trong miệng hài tử biết được sự tình buổi sáng.

"Tiểu Bạch này, không nghĩ thảm đến như vậy! Nhỏ như vậy  đã không còn mẹ đẻ, kế mẫu đã không dạy dỗ hắn tử tế thì thôi, chính Tiểu di ( Dì ruột) còn muốn hại chết hắn. Ai! Nhà giàu đế đô, như thế nào đều lục đục như vậy với nhau! Quả thực không phải là con người mà!".

Vương Thục Mai mắng một trận, đối Bạch Mặc Thần càng là thương tiếc. Lại đi thu thập cho hắn không ít đặc sản. 

Bạch Mặc Thần hiện tại đang ở trên bưu cục thị trấn, phát điện báo cho tổ phụ chính mình, nói thực thích cái chỗ này, nghĩ muốn ở thêm vài ngày, đi xung quanh vui đùa một chút. Lại hướng cha mình là Bạch sư trưởng (Sư đoàn trưởng trong quân đội)  gửi thêm một cái điện báo, nội dung cụ thể thông báo hai chuyện, chuyện thứ nhất là đã mua được nhân sâm, chuyện thứ hai chính là chính mình muốn tham gia tuyển chọn bộ đội đặc chủng năm nay, để cho cha mình giúp mình báo danh.

Gửi điện báo xong, trong lòng Bạch Mặc Thần càng là kiên định. Nếu các ngươi đều muốn tính kế ta, ta đây liền đi nhập ngũ, cho các ngươi rốt cuộc không thể tính kế tiếp được! Nhìn về sau chẳng biết hươu chết về tay ai!

Kế mẫu tính kế, đơn giản chính là muốn cho chính mình thay thế Nhị đệ Bạch Mặc An xuống nông thôn, thì cha mình nhất định có thể đứng vững, nhưng là Bạch Mặc Thần khinh thường  đấu với nàng. (Phong trào trí thức xuống nông thôn ở Trung Quốc ở giai đoạn này -Quang Vũ). 

Về phần Tiểu di, vì hắn còn bận tâm ngoại tổ mẫu, chỉ có thể gác lại trước, Tiểu di tính toán đơn giản là muốn chiếm đồ cưới của mẫu thân, nếu đã là của ta, thì ai cũng đừng nghĩ muốn cướp!

Trước đó, nhập ngũ chính là lựa chọn duy nhất của mình. Vốn là luyến tiếc tổ phụ, tổ mẫu. Nhưng là lần này không có bất luận biện pháp gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù là âm mưu quỷ kế cũng đều không đáng nhắc tới!