Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 121: C121: Trao đổi




Biết được ngày trở về cụ thể của đại ca nhà mình, Phó Diễm liền quyết định sẽ chờ đến khi Phó Sâm về rồi mới cùng hắn đi lấy bảo tàng. Cho nên thời gian tiếp theo nàng đều dành ra toàn bộ để chuẩn bị tất cả những đồ vật cần dùng cho chuyến đi sắp tới, đặc biệt là mấy loại bùa chú sẽ mang theo, Phó Diễm còn nghiên cứu thêm một vài loại bùa có tính chất phòng ngự cực mạnh, so với bình an phù còn lợi hại hơn, chỉ cần một lá thì đã có thể ngăn cản chín lần nguy hiểm. Lần này hẳn là sẽ có đất dụng võ cho nó.

Rốt cuộc vài ngày sau,Tiền Tuyển cũng tiếp tục đến trường, xem ra hắn vẫn chưa thể đem lá bùa kia hiểu rõ toàn bộ. Phó Diễm cũng không nghĩ ra vì sao mà phù chú của mình lại lợi hại như vậy, có lẽ chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là khi vẽ bùa nàng đều dùng chu sa ở trong không gian.

Ngày trước, khi vẽ bùa, Phó Diễm vẫn luôn không quá chú ý, chỉ cần dùng bút lông cùng với nước chu sa bình thường là đã có thể dễ dàng vẽ ra được, hiệu lực cũng không quá tệ. Mãi đến sau khi không gian thăng cấp, ở trong căn nhà bằng trúc kia, nàng phát hiện ra bên trong có rất nhiều dược liệu, bao gồm cả mấy thùng chu sa đầy tràn, Phó Diễm liền thuận tay lấy ra để dùng. Đợi đến khi tan học, Phó Diễm đang nóng lòng, có chút không thể chờ đợi được mà muốn nhanh chóng trở về nhà để làm thí nghiệm một chút thì đột nhiên, Tiền Tuyển lại một lần nữa từ đâu nhảy ra, ngăn cản nàng.

"Phó Diễm, lá bùa kia của ngươi làm sao mà vẽ ra được thế? Vì cái gì mà ta mãi vẫn không thể thành công?".

"Cái này là phương pháp bí truyền của ta. Chẳng lẽ nhà các ngươi có thể dễ dàng đem phương pháp vẽ bùa, tùy tiện dạy cho người khác hả?".

Phó Diễm cho hắn một ánh mắt xem thường, nàng có cảm giác, tất cả sự xem thường đời này của mình có lẽ đều dành cho tên Tiền Tuyển này mất.

"Cái kia... Ngươi có thể dạy cho ta hay không?".

"Không thể! Ngươi còn có việc gì nữa không? Không có việc gì thì ta đi đây, ta còn rất nhiều việc cần làm nữa."

Phó Diễm trực tiếp cự tuyệt, không nghĩ dong dài cùng hắn làm gì cho mệt, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.

"Ngươi nói đi, như thế nào mới có khả năng dạy ta vẽ loại bùa này?".


Tiền Tuyển một chút cũng không muốn buông tha, liền lẽo đẽo đi theo đằng sau Phó Diễm. Hắn thực sự rất muốn học loại bùa này, như vậy thì mỗi khi hắn nhớ mẫu thân thì tùy thời đều có thể nhìn thấy.

"Cái gì ta cũng không cần, ngươi cũng sẽ không học được. Nhanh chóng đi ra chỗ khác đi, đừng có cản trở ta."

"Phó Diễm! Ta lấy thân phận người thừa kế của Mộc gia mà hứa với ngươi, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật thì ta sẽ đáp ứng ngươi ba điều kiện. Ngươi có thể suy nghĩ kĩ lại xem."

Bộ dạng Tiền Tuyển đột nhiên trở nên cực kì nghiêm túc, nhìn thẳng vào Phó Diễm mà nói.

"Mộc gia?? Ngươi không phải là họ Tiền sao?".

Phó Diễm nhướng mày, nàng cũng từng tìm hiểu qua những đại thế gia huyền học còn lại, vẫn đang tồn tại ở Hoa quốc, trong đó có Mộc gia. Mấy năm nay tuy những gia tộc này đều làm việc rất kín đáo cẩn thận, rất ít xuất hiện trước mắt người đời. Thế nhưng không thể phủ định, trước giải phóng thì Mộc gia vẫn là một trong những đệ nhất huyền học thế gia đại đỉnh đỉnh. Chẳng qua trong thời kỳ chiến tranh khiến cho các gia tộc này tổn thất quá nhiều người, mấy năm gần đây không thể tiếp tục duy trì truyền thừa như xưa nữa, người có thể chân chính kế thừa y bát rất ít, những người còn sót lại thì đại đa số đều muốn chọn những con đường khác, không còn quá mặn mà với huyền học, dù sao thì xã hội cũng đã bắt đầu bước vào chế độ mới.

"Họ Tiền là họ của nương ta. Kỳ thật ta họ Mộc, ngươi có thể kêu ta là Mộc Dịch An cũng được."

Phó Diễm nhìn hắn một hồi, cảm thấy có lẽ những điều vị bạn học trước mắt này vừa nói là sự thật. Hơn nữa dạy cho hắn thủ pháp vẽ loại bùa kia cũng không ảnh hưởng gì cả, dù sao cũng do tự nàng mày mò sáng tạo ra, cũng không vi phạm di huấn của lão tổ tông.

"Mà thôi! Ngươi bây giờ còn chưa phải là người thừa kế đâu, hứa hẹn kia của ngươi cũng sẽ không có giá trị gì cả."

Phó Diễm khoát tay áo, đang tính quay đầu đi thì lại bị hắn giữ lại.


"Ngươi... ngươi từ từ. Tương lai ta chính là người thừa kế thật mà, trong gia tộc không có người nào có thiên phú tốt hơn ta cả."

Tiền Tuyển vừa nói vừa sốt ruột, đỏ bừng cả mặt. Phó Diễm quả thực hết nói nổi, đây là cái kiểu nam nhân gì chứ? Phải chi giống như Bạch Mặc Thần thì mới thật sự là nam nhân.

Tâm tình Phó Diễm đột nhiên rối loạn, vì sao tự nhiên lại nhớ tới Bạch Mặc Thần chứ?.

"Cho dù như vậy thì ta cũng không có gì cần ngươi giúp cả. Như vậy đi, ngươi dạy ta một loại phù, sau đó ta sẽ dạy lại cho ngươi một loại khác. Coi như chúng ta cùng trao đổi, thế nào?".

Phó Diễm ngược lại đối với truyền thừa của một thế gia, đúng là cảm thấy rất hứng thú.

"Được!".

Tiền Tuyển nghĩ nghĩ một lát rồi liền gật đầu đồng ý, gia gia cũng không cấm mình rằng không thể dạy cho người khác.

"Ngươi nếu đã đáp ứng thì đừng có mà hối hận. Bất quá muốn theo ta trao đổi thì tốt nhất ngươi phải đem những thứ đáng giá ra nha, đừng hòng dùng mấy thứ rách nát ra nhằm qua mắt được ta. Ta so ngươi còn mạnh hơn nhiều đấy."

"Vậy ngươi chừng nào thì rảnh?".


Tiền Tuyển sốt ruột, cũng sợ Phó Diễm đổi ý.

"Cuối tuần này ngươi đến nhà ta đi, đúng rồi, tự mình mang giấy vẽ bùa đến."

Nói xong Phó Diễm đi thẳng một mạch, để lại Tiền Tuyển phía sau vẫn đang đứng hỗn độn trong gió. Phó Diễm dùng tốc độ nhanh nhất về tới nhà, sau đó trực tiếp tiến vào không gian. Chạy vội tới trong căn phòng làm bằng trúc, lấy ra nghiên mực ngày đó nàng đã dùng qua, bên trong vẫn còn lưu lại một chút chu sa, Phó Diễm nhỏ thêm vài giọt linh tuyền vào. Sau đó xuất ra một tấm giấy vàng, bắt đầu họa bình an phù. Nàng vận khí lên cách tay cầm bút một cách liền mạch lưu loát. Cuối cùng, khi một nét bút cuối cùng vừa hạ xuống thì lá bùa vừa được hình thành trên bàn liền phát ra kim sắc quang mang nhè nhẹ.

Phó Diễm nhìn thấy vậy, trong lòng thập phần kinh hỉ, trước đây khi vẽ phù xong thì chỉ hiện lên một trận kim quang, hiện tại kim quang này không hề mất đi mà vẫn luôn quanh quẩn bốn phía. Xem ra bình an phù lại thăng cấp rồi. Đúng là thợ muốn giỏi việc thì trước tiên phải dùng công cụ sắc bén để làm. Có loại tài liệu tốt như thế này thì về sau mỗi khi nàng vẽ bùa đều sẽ là dệt hoa trên gấm.

Phó Diễm lại đi lấy thêm một khối chu sa nữa, lần đoạt bảo này không thể chủ quan được. Nhất định phải cam đoan an toàn cho người nhà mình. Nàng tập trung tinh thần, dùng chu sa vẽ một mạch cả buổi, mãi cho đến khi nghe thấy loáng thoáng tiếng Vương Thục Mai đến gọi nàng ra ăn cơm chiều. Lúc này Phó Diễm mới dừng tay, đi ra ngoài. Lúc ăn cơm, nàng bất chợt sực nhớ ra là vẫn chưa kịp nói chuyện này cho cha mình, cho nên, sau bữa cơm chiều, Phó Diễm liền đi đến phòng của Phó Đại Dũng để nói chuyện này với hắn.

"Cha! Ta quyết định sẽ đi một chuyến để thu thập cái bảo tàng kia."

Phó Diễm mở miệng, đem chuyện ngày đó Trịnh Trí đến tìm nàng nói ra.

"Ta cảm thấy thứ trong tay ta mới là bản đồ chuẩn xác đầy đủ. Cho nên, cha! Ta không nghĩ sẽ bỏ qua cơ hội lần này. Ta có dự cảm, nơi đó có cái gì đó đang chờ ta."

"Hảo! Ta sẽ đi cùng với ngươi. Chờ đại ca ngươi trở lại, chúng ta cũng kêu thêm cả đại ca ngươi nữa. Tính thêm cả tiểu thúc ngươi là ba người, nhị ca ngươi thì thôi. Ta nghĩ ba người chúng ta là được rồi."

Phó Đại Dũng cũng không biết rõ trong chuyện này có những thế lực nào tham gia, chỉ nghĩ là bảo tàng bình thường do tên Trịnh Trí kia chiếm được của ai đó mà thôi, nếu hắn biết Phó Diễm liều lĩnh, dám tranh đoạt cùng với cả thượng tầng bên trên công xã thì có cho thêm tiền hắn cũng sẽ không đồng ý. Trên thực tế, thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm bản đồ kia, trong lòng cũng cảm thấy có thứ gì đó kì lạ hấp dẫn hắn.

"Cha! Cảm ơn ngươi! Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ thật kĩ càng, bảo đảm vạn vô nhất thất."


Phó Diễm thực lòng cảm ơn cha Phó, lên tiếng cam đoan với hắn. Từ khi Phó Diễm đến đây, thay thế Tiểu Hỏa chân chính thì đã cảm nhận được một loại tình cảm cha con cực kì quý giá trên người Phó Đại Dũng. Không riêng gì đối với nàng mà tất cả hài tử trong nhà đều như vậy cả, Phó Đại Dũng lúc nào cũng đều dùng toàn bộ tâm lực của mình mà yêu thương bọn hắn. Hắn cùng Phó Lão Xuyên thực sự là hai thái cực trái ngược với nhau. Chính vì vậy trong lòng Phó Diễm cũng muốn dùng tất cả khả năng của mình để chăm sóc và bảo vệ cho cái gia đình này.

Phó Diễm cũng thật may mắn khi gặp được người một nhà tốt như vậy, coi như phần nào chữa khỏi thiếu thốn kiếp trước của mình. Hiện tại nàng sẽ làm nũng, sẽ tức giận, sẽ trợn mắt khi không vui. Đây mới chân chính là Phó Diễm. Con người lạnh lùng trước kia qua thời gian này đều đã bị thứ tình cảm gia đình ấm áp này biến đổi thành một tiểu cô nương thực sinh động.

Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai có thảo luận qua chuyện này, Vương Thục Mai nghe xong thì trầm mặc một hồi, nhưng cũng không phản đối, khẽ đưa tay lau nước mắt.

"Cha bọn nhỏ a! Tiểu Hỏa là một tiểu hài tử nhưng rất biết điều. Còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy rồi, hai chúng ta làm phụ mẫu có phải có chút thất bại hay không? Vì sao lại để tiểu nữ nhi phải kiên cường như vậy a? Bọn Tiểu Mộc khi bằng tuổi nàng thì chỉ biết ăn và chơi mà thôi."

Phó Đại Dũng vuốt v e tay tức phụ mình một chút, trấn an cảm xúc của nàng.

"Tiểu Hỏa lớn lên như vậy không phải là bởi vì chúng ta không hợp cách mà bởi vì nàng xem thấu rất nhiều chuyện, không thể không trưởng thành. Nàng có thiên phú giống như mẹ của ta, nhưng là tuệ cực tất thương ( thông minh quá thì sẽ không có kết cục tốt). Nếu lần này thuận lợi, ta sẽ đến nói chuyện cùng nàng, khiến cho nàng không phải buộc chặt như vậy nữa. Nên hưởng thụ những ngày tháng hồn nhiên của mình. Những chuyện còn lại thì để hai người cha mẹ chúng ta đến gánh vác đi."

"Được! Từ lúc nàng đề nghị chúng ta nhưỡng rượu đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hiện tại cho dù chúng ta không có thu nhập gì thì cũng đủ để sinh hoạt mười mấy năm. Đây đều là công lao của nữ nhi. Nàng bán phù cũng kiếm được không ít đâu. Chính là Tiểu Hỏa cũng chưa bao giờ keo kiệt. Ta nhiều lần nhìn thấy nàng còn cho cả Phó Sâm tiền tiêu vặt nữa. Tiểu tử Phó Sâm cũng thật ngốc, cứ như vậy liền cầm luôn, haiz."

Vương Thục Mai càng nghĩ càng giận, Phó Sâm đang ngủ ở cách vách bất chợt rùng mình một cái.

"Bọn nhỏ đều tốt, Tiểu Mộc chỉ là là không khách khí cùng Tiểu Hỏa mà thôi. Ngươi nghĩ là Tiểu Thủy cùng Tiểu Hỏa lừa hắn mấy lần, hắn đều nhìn không ra hay sao? Đó là do hắn cam tâm tình nguyện. Nếu là chuyện hắn không nguyện ý, hắn sẽ không trực tiếp cự tuyệt ngươi, nhưng sẽ nói chuyện cong cong vòng vòng để làm rối loạn suy nghĩ của ngươi đấy. Trăm người trăm tính nết, hài tử đều có cá tính của chính mình, chúng ta chỉ cần đứng quan sát, không để cho bọn hắn lầm đường lạc lối thì tốt rồi."

Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai ở trong phòng thì thầm nói chuyện với nhau, Phó Diễm đều nghe hết không sót một câu nào. Trong lòng thực sự rất cảm động, nàng nghĩ nhiều, làm nhiều như vậy, cứ nghĩ rằng đã đủ thả lỏng rồi, không nghĩ tới trong mắt cha mẹ, chính mình vẫn là quá mệt mỏi. Sau khi chuyện này hoàn tất, nàng sẽ chú tâm hơn vào học tập, gạt bớt những suy nghĩ không hợp tuổi đi, mỗi ngày đều sẽ hướng về phía trước.

Đầu tuần định làm thêm vài chương nhưng mà không may mẹ của bạn thân mình vừa mới mất, cho nên thực sự cũng không có tâm trạng để làm. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, từ giờ đến tết mình sẽ cố gắng làm full phần 1 của truyện này ( Wattpad chỉ cho đăng tối đa 200 chương 1 phần). Mọi người tiếp tục vote cho mình nhé! Thanks you.