Trở Về Thập Niên 60 Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 33: 33: Đồ Trang Sức Quý Giá





Chưa kể đến viên kim cương ở chính giữa có trọng lượng lớn, ngay cả những viên phụ cũng không hề nhỏ, cho dù đó là kim cương trắng hay kim cương hồng đều vô cũng đẹp, mặc dù kiểu dáng tương đối cũ, rất giống với kiểu dáng của những năm hai mươi, ba mươi trong phim Thượng Hải thời đại cũ mà Phong Khinh Tuyết đã từng xem qua trước kia.

Kim cương hay đá, cả hai đều là hàng xa xỉ phẩm cao cấp.

Cho dù Phong Khinh Tuyết đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng đối với hai bộ trang sức vẫn là yêu thích không thôi.

Thật quá đẹp đẽ, thật quá quý giá.

Kiếp trước dù cô sống lâu như vậy, trừ việc có thể nhìn thấy trên tin tức những mặt hàng cao cấp này, nhưng cũng toàn là của giới nhà giàu, trong sinh hoạt thường ngày cơ bản là không có cơ hội nhìn thấy, chứ đừng nói là có được.

Hiện tại, thứ trang sức cao cấp đó lại xuất hiện ở trước mặt, lại còn sắp thuộc về bản thân mình.


Nhìn ra cô rất thích, bà Từ liền hiểu ý mà cười.

“Vào thời điểm đó, dầu hỏa đều phải đổi bằng vàng, một carat có giá trị mấy chục lượng thậm chí đến cả trăm lượng vàng.

”Phong Khinh Tuyết đã động lòng “Bà, nghe cách nói của bà, chắc bà đã từng sống ở Thượng Hải đúng không?”Theo cô biết chỉ có người từng sống ở Thượng Hải mới có thể nói về dầu hỏa như thế.

“Ở nơi kia cũng được mười năm.

” Bà Từ nói bằng giọng mang đầy hồi ức “Cũng là ở đó mà quen biết hai người bạn hôm nay mới gặp lại.

Thế nhưng, là do quê hương chúng ta đều ở nơi này, nếu không giao tình cũng không tốt như vậy, cũng là cùng nhau ở chỗ này cải tạo lao động.

”Bà Từ đóng đem hộp gỗ lại, lắc lắc đầu: “Không nói nữa, không nói nữa, tất cả đều là chuyện buồn.

”Đâu ai có thể nghĩ đến những thiên chi kiều tử ngày xưa lại lưu lạc đến mức này? Không khác gì việc đang bay trên trời cao lại rơi thẳng xuống đất, nếu không phải bọn họ đã đem phần lớn tài sản quyên góp trong công cuộc chống Nhật, có công với đất nước, thì chỉ sợ hiện tại ngay cả mạng cũng không giữ được.

“Thôi được rồi bà, cháu sẽ đem đồ đến vào rạng sáng mai.

” Phong Khinh Tuyết mang đồ trang sức đi.

Bà Từ đưa cô ra cửa dặn dò nói: “Mấy người già kia sinh hoạt so với bà lại càng cẩn thận, tinh tế hơn, nếu có thể lấy thêm nhiều lương thực thì cứ lấy thêm, có bà và ông của cháu ở đây, bọn họ sẽ không dám bạc đãi cháu đâu.

”“Vâng cháu biết rồi.


”Phong Khinh Tuyết đồng ý với bà Từ, sau đó đi một vòng đến nhà Triệu Thiên Kỳ.

Sau khi gõ cửa, người mở cửa là người phụ nữ trung niên.

Gọi đó là người phụ nữ trung niên cũng không đúng, bởi cô ấy nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi, khuôn mặt thanh tú, bề ngoài tự nhiên cũng không kém, nhưng thời đại đã để lại trên gò má người con gái sự tiều tụy đầy tang thương, cả mặt đều lộ rõ vẻ hốc hác.

“Xin chào đồng chí, tôi đến tìm bà Triệu và Thiên Kỳ.

” Phong Khinh Tuyết suy đoán người này là mẹ của Triệu Thiên Kỳ.

Đúng như cô đoán trước, đối phương đúng mẹ của Triệu Thiên Kỳ, tên là Triệu Quốc Hồng.

Cô ấy đánh giá Phong Khinh Tuyết một cách cẩn thận, ban đầu có vẻ không nhận ra cô, sau đó liền nhiệt tình mà tiếp đón, dường như đã nhận ra cô: “Đồng chí là chị gái tốt bụng mà Thiên Kỳ nói sao? Cảm ơn đồng chí đã cứu mẹ và con của tôi, mời vào, mời vào.

Thiên Kỳ đã ra ngoài chơi còn mẹ tôi thì ở trong nhà.


”Bước đến sân nhà, đã nghe thấy tiếng nói của bà Triệu từ trong nhà vọng ra: “Cháu gái, cháu đã đến rồi sao, mau vào trong nhà ngồi.

”Nhìn thoáng qua, có vẻ bà Triệu đã khỏi hẳn, đôi chân cũng rất linh hoạt.

Khi đang ngồi ở trong nhà nói chuyện thì Triệu Quốc Hồng nhanh nhẹn bưng lên một ấm trà men sứ: “Đồng chí mau uống trà, nếu không gặp được cô thì không biết mẹ tôi và Thiên Kỳ sẽ xảy ra chuyện gì.

”Nghĩ đến những gì đã xảy ra với gia đình mình, Triệu Quốc Hồng liền không cầm được nước mắt.

Phong Khinh Tuyết thở dài, ngoại trừ an ủi chị ấy cũng không có biện pháp nào khác, dù sao cuộc sống cơ cực như này phải trải qua ít nhất mười năm nữa mới có thể kết thúc.

Tai họa mười năm này khiến cuộc sống của mọi người cũng không dễ chịu, ngày tháng khó khăn rồi sẽ đi đâu về đâu?.