Trở Về Phương Bắc

Chương 12




Về đến nhà, Nhĩ Nhĩ chén sạch hết những món mẹ nấu. Mẹ Triệu bên cạnh thấy Nhĩ Nhĩ ăn như hổ đói, hiếm có lần không quở trách cô.

“Tiểu Tịch có gọi điện thoại cho mẹ.”

“Mẹ, mẹ đừng để ý đến anh ta, tự con sẽ giải quyết.” Nhĩ Nhĩ đã ăn xong, đang chậm rãi thu dọn bát đũa.

“Cứ để đó, mẹ làm cho.” Mẹ Triệu đập đập tay cô. “Mẹ nghe rồi, mẹ nói con ở chỗ mẹ nghỉ ngơi vài ngày, bảo nó không cần gọi cho con nữa.”

“Anh ta gọi con cũng chả nghe.” Nhĩ Nhĩ lật xem điện thoại, thấy có n cuộc điện thoại gọi đến của Tịch Hữu Dương chưa nghe, còn có vài số điện thoại lạ.

“Quyết định được là tốt rồi! Nhĩ Nhĩ, đừng tự làm khó mình, nếu không xong được chuyện này, con vẫn còn nơi này, còn cái nhà này mà!”

Nhĩ Nhĩ đi qua, ôm lấy bà. “Mẹ vẫn là tốt nhất!”

“Lui ra, lui ra, tay mẹ toàn dầu thôi.” Mẹ Triệu tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô, mang bát đũa vào phòng bếp.

“Hay để con rửa đi.”

“Mày rửa bẩn khiếp con ạ.” Câu chê bai không chút khách khí đến từ người mẹ ruột.

Nhĩ Nhĩ chỉ có thể dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng mẹ, trong chốc lát chỉ có tiếng nước chảy.

Mẹ Triệu càng rửa càng chậm. “Khi ấy mẹ chỉ nghĩ muốn rời khỏi ba con, hai mẹ con mình sẽ không phải nghe ông ấy phàn nàn hay nhìn sắc mặt của ông ấy nữa. Nào có nghĩ được sau khi đi thì sinh sống vất vả như vậy, mẹ chỉ nuôi sống chúng ta mà đã rất vất vả, cũng may đã là quá khứ rồi. Nhĩ Nhĩ, mẹ không hối hận khi còn bé không ở cạnh con nhiều, nếu chỉ bên cạnh con thì chúng ta sẽ chẳng có cơm ăn, cuộc sống mà, không phải cái gì cũng toàn vẹn được. Chỉ là mẹ không nghĩ được rằng, không dễ gì mà con mới có thể tìm được người có thể làm con vui vẻ, bây giờ lại thành cái dạng này…” Nói xong mẹ Triệu còn dùng tay áo gạt nước mắt.

“Mẹ!” Nhĩ Nhĩ đến gần, xoa xoa bờ vai mẹ. “Con bây giờ sống rất tốt, một người cũng có thể cố mà hạnh phúc, giống mẹ ấy.”

“Mẹ gì tốt gì.”

“Sinh viên mũi nhọn của Đại học cho người cao tuổi, có phải ai cũng làm được như này đâu. Ít nhất thì con không làm được.”

“Biến đi! Lại còn cười nhạo mẹ mày à.”

Nhĩ Nhĩ tựa đầu lên vai mẹ. “Mẹ à, có mẹ tốt quá!”

Mũi mẹ Triệu lại cay cay, nhưng lời nói lại ghét bỏ như trước. “Ăn nhiều quá rồi, con ra ngoài một lát đi cho nó tiêu hóa.”

Cách nhà không xa có một con sông, những năm gần đây được cải tạo xanh hóa làm cho cảnh quan trông không tồi, bờ sông có nhiều cây xanh hơn, nối liền với thành cổ đã được trùng tu, mọi người thích đi dạo ở đó khi muốn thư giãn.

Nhĩ Nhĩ khoác áo, ra khỏi cửa, nắng chiều còn chưa tan, mặt trời đang dần lặn xuống trên mặt sông, dường như rơi rớt xuống nhưng cũng không phải, cảnh vật phân rõ. Còn chưa đến thành, một cô bé lảo đảo bước tới chỗ cô, đặt mông ngồi xuống rồi gào khóc.

“Ơ? Sao thế?” Nhĩ Nhĩ ngồi xổm xuống nâng đứa bé dậy. “Có đau không?”

Mắt cô bé tròn xoe nhìn chằm chặp, dần ngừng khóc, ngây ngẩn nhìn cô.

“Bạn nhỏ, em có đau không thế?” Nhĩ Nhĩ xoa tay cô bé.

“Dì ơi, đẹp.” Cô bé mãi mới nói được một câu.

Nhĩ Nhĩ cười, đang muốn ôm lấy cô bé, lại chợt nghe thấy tiếng gọi phía sau: “Ca Cao, Ca Cao ơi!”

“Bố!” Mắt cô bé sáng lên.

Nhĩ Nhĩ xoay người nhìn, mặc dù đã có da có thịt hơn ngày xưa một chút, nhưng cô chỉ liếc mắt đã nhận ra.

“Chu Kính Vân?”

Nhĩ Nhĩ ngồi cạnh Chu Kính Vân trên chiếc ghế dài, nhìn Ca Cao chơi gần đó.

“Không ngờ con cậu đã lớn vậy rồi!”

“Ừ.”

Trong chốc lát bỗng lặng im.

“Cậu…”

“Cậu…”

Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên. Chu Kính Vân mân mê điện thoại, “Cậu nói trước đi.”

“Sao cậu lại về quê? Bây giờ cũng chẳng phải ngày lễ tết gì.”

“Tôi về đây làm việc, sức khỏe bố tôi không tốt, nên tôi xin chuyển về đây.”

“Chắc chắn thành sếp rồi.” Nhĩ Nhĩ nói đùa, tuy là không hay đọc tin nhắn nhóm chat cấp ba lắm nhưng cô nhớ mang máng là Chu Kính Vân hình như làm ở một chuỗi ngân hàng.

Chu Kính Vân cười cười, không trả lời, hỏi lại: “Thế sao cậu lại về rồi?”

“Muốn về thì về thôi.” Nhĩ Nhĩ không muốn nói nhiều. “Ở quê vẫn sướng nhất, thoải mái.”

Lại im lặng, chỉ còn tiếng cười vui vẻ của Ca Cao xung quanh.

“Tôi đi trước nhé, cậu ở với Ca Cao tiếp nhé, gặp lại sau!” Nhĩ Nhĩ vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn về trước.

“Tôi, có chuyện, vẫn luôn muốn hỏi.” Chu Kính Vân muốn nói lại thôi.

“Gì thế?”

“Năm ấy trước khi thi Đại học, tôi bảo Khương Tố Lạp đưa cho cậu một cuốn sách, cậu có nhận được không?”

Nhĩ Nhĩ quay đầu, nhìn Chu Kính Vân, không hiểu sao cậu ta lại nhắc đến thứ này.

“Khi nào?”

“Ngày cuối cùng trước khi thi Đại học.”

Nhĩ Nhĩ nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, “Có phải cuốn sách của Tam Mao không?”

“Ừ, “Đi khắp muôn sông ngàn núi”, cậu đã cho tôi mượn từ rất lâu rồi. Tôi không hứng thú lắm nhưng vẫn để ở nhà, không đưa cho cậu.”

“Ầu! Thật ra không quan trọng lắm đâu, một quyển sách thôi mà, sau đó hình như tôi cất trong túi nào đó. Bây giờ cũng không nhớ để đâu nữa rồi.”

“Trang 135, kẹp một mẩu giấy, tôi đã viết rằng rất xin lỗi cậu, muốn giải thích với cậu.”

Nhĩ Nhĩ thấy rất bất ngờ, không ngờ cậu ấy có thể nhớ lâu đến vậy. “Không nghiêm trọng đến vậy đâu, khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi.”

“Mặt sau, tôi đã viết là, chờ cậu ở đại học.”

Nhĩ Nhĩ kinh ngạc ngồi thẳng người, “Tôi, tôi không biết…”

Chu Kính Vân đứng lên, cúi đầu nhìn Nhĩ Nhĩ.

“Bây giờ tôi biết rồi. Tôi cứ nghĩ…” Chưa nói hết câu lại chợt dừng.

Nhĩ Nhĩ cũng đứng lên, “Tôi, thật sự không…”

“Không sao đâu, Triệu Nhĩ Nhĩ.” Chu Kính Vân nở nụ cười, chậm rãi đưa tay ra. “Rất vui được gặp lại cậu, tôi phải về rồi.”

Nhĩ Nhĩ thấy bàn tay đưa ra trước mặt, người thiếu niên năm ấy vẫn ở đó, chỉ là họ đã trưởng thành hết rồi.

“Cảm ơn cậu, Chu Kính Vân.” Cô bắt tay.

Rất nhanh Chu Kính Vân đã buông ra, chầm chậm đi về phía Ca Cao.

Cấp hai, cậu biết cô theo phía sau, sợ cô nguy hiểm, cậu đạp xe rất chậm.

Cấp ba, cậu biết cô ở rất gần cậu trên cái dốc núi đó, từ đó cậu không đổi chỗ nữa.

Đại học, cậu tự nói với bản thân rằng, chỉ cần cô tìm, bọn họ đã có thể chính thức yêu nhau. Chỉ là, cậu không đợi được cô, cậu thậm chí còn tự gây hiểu lầm để bạn học nhìn thấy, muốn chọc tức cô. Nhưng cô vẫn không đến.

Về sau gặp được vợ mình, cuối cùng cậu cũng đã hiểu được, thụ động mà thích không gọi là yêu. Những điều này, cô ấy cũng không cần biết. Con người phải nhìn về phía trước.

Nhĩ Nhĩ nhìn Chu Kính Vân ôm lấy Ca Cao, chậm rãi đi xa, Ca Cao còn nghịch ngợm vẫy tay với cô. Mà Chu Kính Vân không quay đầu liếc mắt lại lần nào nữa. Nhĩ Nhĩ xoay người, đi đến bên tường thành, chút ánh chiều tà cuối cùng cũng đã tắt, trời dần tối.

Cuốn sách đã trôi theo dòng thời gian, là thanh xuân xé toạc miệng vết thương, một nỗi đau âm ỉ.

Nhĩ Nhĩ về đến dưới nhà, ngẩng đầu lên, thấy ngọn đèn lờ mờ trong nhà, giây tiếp theo, cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi cho Tịch Hữu Dương.

“Nhĩ Nhĩ! Cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi!” Đầu dây bên kia bắt máy.

“Cuối tuần tôi sẽ gửi thỏa thuận ly hôn đến cho anh.”

“Triệu Nhĩ Nhĩ!”

Nhĩ Nhĩ lập tức ngắt máy.

Đêm khuya, Tịch Hữu Dương lại gọi điện tới, sợ làm phiền đến mẹ, Nhĩ Nhĩ nghe điện.

“Xuống dưới đi!”

Nhĩ Nhĩ lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn mặc quần áo rồi xuống lầu.

Tịch hữu Dương ngồi trong xe, áo sơ mi hơi nhăn, vết bẩn chưa được giặt sạch. Nhĩ Nhĩ lên xe.

“Tôi đã nói rất rõ rồi.”

“Có nhất định phải đến nước này không?” Tịch Hữu Dương hé nửa cửa sổ ra, châm một điếu thuốc lá, bình tĩnh nói.

“Có.”

“Cho dù anh giải quyết xong xuôi, cho dù anh cầu xin em, em cũng sẽ không về nữa đúng không?”

“Đúng.”

“Triệu Nhĩ Nhĩ, em thật sự rất nhẫn tâm.”

“Ừ.”

“Em đi đi!”

Triệu Nhĩ Nhĩ nhìn Tịch Hữu Dương, quay mặt ra ngoài, dường như không muốn lại nhìn cô.

“Chúng ta đều sẽ tốt thôi, Tịch Hữu Dương. Chúc anh hạnh phúc!” Cô mở cửa xuống xe. Tịch Hữu Dương lập tức khởi động xe, đi thẳng.

Nhĩ Nhĩ lên nhà, thấy cửa phòng ngủ của mẹ đã mở, người thì đứng cạnh cửa nhìn cô.

“Con ngoan, đừng khóc! Đừng oan ức một mình.” Khi còn bé, bao giờ cô khóc thì mẹ đều an ủi cô như vậy, mặc dù cô rất hiếm khi khóc.

Cô cũng không biết mình đã khóc mất rồi.

“Vâng!” Cô gật gật đầu, cười với mẹ.

“Ngủ sớm chút đi.” Mẹ Triệu không nói gì nữa, đóng cửa phòng ngủ lại.

“Ngủ ngon, mẹ!” Nhĩ Nhĩ lặng lẽ nói, đến bên cửa sổ, nhìn ngã tư đường trống trải, lại nói thêm, “Tịch Hữu Dương, ngủ ngon, chào buổi sáng, chào buổi trưa!”

Tịch Hữu Dương lúc này đã đi được nửa đường lại ngừng lại, xoay người cầm đóa hồng ở ghế sau lên, cửa hàng hoa đã đóng cửa, anh đã đi rất nhiều nhà mới mua được. Anh một tay siết chặt tay lái, một tay ném mạnh bó hoa ra ngoài cửa sổ.

Cánh hoa vì xe phóng nhanh cuốn rơi xuống mặt đất.

Triệu Nhĩ Nhĩ làm thủ tục ly hôn thông qua luật sư Khương Tố Lạp giới thiệu, cô không yêu cầu gì cả, chỉ là Tịch Hữu Dương vẫn để cho cô một căn nhà ở Lâm Thành, nói rằng cha mẹ anh nhất định phải cho cô. Nhĩ Nhĩ hỏi thăm hai ông bà, bọn họ cũng đã gọi điện cho cô, tuy rằng thấy áy náy với cô nhưng vẫn muốn giữ lại đứa bé. Nhĩ Nhĩ đã hiểu cả. Đã đến nước này rồi thì không ai nợ ai.

Trước khi đến Cục dân chính, cô cắt tóc, mua vé máy bay đến Na Uy, nơi mà cô vẫn luôn muốn đến, nhân tiện nộp đơn từ chức, trực tiếp từ nghỉ phép thành từ chức.

Thành phố này, Nhĩ Nhĩ không muốn lại phải chờ đợi nữa.

Tịch Hữu Dương vừa ra khỏi phòng họp liền tới cụ dân chính, khi ấy, ở nơi này, bọn họ lấy giấy chứng nhận kết hôn. Anh thấy Nhĩ Nhĩ ở cửa, tóc cắt ngắn, áo hoodie trắng phối với quần bò, là phong cách thoải mái đã lâu chưa thấy.

“Đi thôi.” Nhĩ Nhĩ lắc lắc tập tài liệu trong tay.

Khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Nhĩ Nhĩ mặc áo sơ mi trắng, khoác tay anh, cười với anh nói: “Đi nào!”

Nháy mắt, cô vẫn đứng như vậy, nói anh đi thôi.

Sau khi làm xong đi ra ngoài, Nhĩ Nhĩ đứng ở cửa với Tịch Hữu Dương, hai người đều dường như không biết phải nói gì.

“Tạm biệt! Tịch Hữu Dương.” Nhĩ Nhĩ không nhìn anh, đi về phía bên phải.

“Nhĩ Nhĩ…”

Nhĩ Nhĩ không quay đầu, chỉ vẫy vẫy tay rồi đi xa.

Tịch Hữu Dương thấy cô đã đi xa, cũng quay đầu đi về phía trước.

Khoảnh khắc tôi ngóng theo bạn, bạn không ngoảnh đầu lại, có lẽ, đây là ý nghĩa của việc chia xa.