Trở Về - Phù Hoa

Chương 11




Đợi sau khi Quỷ hòa thượng hàn huyên với lão bà xong, mấy người đi vào viện, mỗi người một cái ghế ngồi quanh chiếc bàn rách nát trong viện.

Chiếc ghế nhỏ của Kim Bảo không được chắc chắn cho lắm, cứ lắc lư lắc lư. Thập Nhị Nương thấy vậy, thuận tay đổi cho cậu ta chiếc khác, còn mình ngồi co chân trên cái ghế đó. Kim Bảo cười hi hi, kéo chiếc ghế Thập Nhị Nương mới đổi qua ngồi kế bên nàng, vừa ngồi vừa rung đùi.

Chiêu Nhạc ngồi ngay ngắn một bên, nàng ấy thoáng ngẩn người, cảm giác cảnh tượng như đã từng thân thuộc, sư phụ nàng ấy cũng có thói quen chăm lo cho các đệ tử như vậy, cho dù là chi tiết nhỏ cỡ nào sư phụ cũng để ý thấy.

Nàng ấy là đệ tử nhỏ nhất, cũng là đệ tử duy nhất được đưa đến cho sư phụ dạy dỗ lúc còn chưa hiểu chuyện. Mấy vị sư huynh khác, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh đến mười mấy tuổi mới nhập môn, chỉ có tứ sư huynh là sư phụ thu nhận lúc tuổi đã khá lớn rồi.

Nhưng mà trong số bọn họ, trừ đại sư huynh thì những người còn lại trong mắt sư phụ cũng chỉ là mấy đứa trẻ chưa lớn thôi, thế nên bình thường sư phụ rất yêu thương các nàng ấy. Dù chỉ chung sống với sư phụ hai mươi năm nhưng Chiêu Nhạc luôn cho rằng trong hai mươi năm đó nàng còn hạnh phúc hơn những người có cha mẹ ruột. Nàng ấy chưa bao giờ thấy sư phụ nhà nào thương yêu bao dung đồ đệ của mình tới vậy, những sư đồ khác dù tình cảm có tốt ra sao cũng không thân mật như sư phụ và mấy người các nàng.

Ai cũng nghĩ Hề Vi thượng tiên cao ngạo nhưng thật ra thái độ của sư phụ với bọn họ rất dịu dàng, yêu quý, những người khác làm sao tưởng tượng được.

Nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện đó. Có lúc Chiêu Nhạc nghĩ có lẽ do sư phụ quá dung túng bọn họ rồi cho nên mới phát sinh bi kịch như vậy. Nàng ấy không hiểu tại sao sư huynh lại làm như thế nhưng nàng ấy cho rằng bất kể có nội tình ẩn tình gì, bọn họ đã phụ bạc sư phụ, rồi có một ngày nàng sẽ chính tay giết chết đại sư huynh và nhị sư huynh báo thù cho sư phụ.

Lơ đễnh một lát, Chiêu Nhạc ngồi im một bên nghe Quỷ hòa thượng nói: “Người bạn già và đứa cháu của bà đều là người mất tích lần này, hiện tại số người mất tích đã có bốn mươi hai người, nhưng đó chỉ là ta được biết như vậy, ta đoán kẻ đứng sau muốn tập hợp đủ bốn mươi chín người.”

Thập Nhị Nương không ngờ nơi này mất tích nhiều người như vậy, nàng nhíu mày không vui, “Xem ra tên đứng đằng sau này cũng có chút năng lực đó, hai ngày nữa là tới tết Trung Nguyên(*), quỷ môn mở ra. Quỷ hòa thượng tiền bối chọn ngày này e là chuyện không có dễ dàng như ngươi nói lúc trước nhỉ.”

Bị Thập Nhị Nương lườm, Quỷ hòa thượng vẫn cười ha ha nói: “Thập Nhị Nương đừng coi thường bản thân vậy chứ, chỉ là tên tà ma ngoại đạo bé xíu chẳng dám ló mặt ra thì có gì đáng sợ đâu. À phải rồi, bà bà đây là ‘người dẫn đường’ mà ta nói đó, hai ngày sau lúc âm khí thịnh nhất ta sẽ dùng thuật Khế Khí Liên Kết tạm thời liên kết khí giữa bà bà và ông lão cùng đứa cháu. Bà ấy có thể đưa Thập Nhị Nương đến lối vào, đến khi đó thì làm phiền Thập Nhị Nương phá mê chướng, tìm kiếm những người mất tích kia.”

“Linh phù này được đặc chế từ máu của ta, lúc tới đó Thập Nhị Nương đốt nó đi, ta có thể tìm được các ngươi.”

Thập Nhị Nương nhận lấy tờ phù, nghịch ngợm vài cái rồi cười nói: “Vậy Quỷ hòa thượng tiền bối phải đến nhanh nhanh đó, lỡ mà người đứng sau chui ra thì một nhân vật nhỏ bé chỉ biết mấy trò mèo như ta không có cản nổi đâu.”

Quỷ hòa thượng nghe vậy thì nở nụ cười ý vị sâu xa. Thập Nhị Nương nhân lúc Chiêu Nhạc quay đầu đi trừng mắt một cái với hắn.

Trong lúc các nàng nói chuyện, bà lão bưng hai cái bát bước từ trong nhà ra rồi đặt nó lên bàn.

“Trứng gà chưng với đường trắng, ngon lắm, cháu ta rất ưa ăn món này, trong nhà cũng không còn gì khác các cô cậu cứ ăn đi nhé.” Bà lão run rẩy đi vào trong nhà, “Còn hai bát nữa, ta vào bưng ra cho các cô cậu.”

Bà ấy bê trứng gà nấu nước đường trắng ra, mỗi bát đặt theo thứ tự trước mặt Quỷ hòa thượng, Kim Bảo, Thập Nhị Nương và Chiêu Nhạc, bát của Kim Bảo đầy hơn thấy rõ. Ánh mắt bà lão nhìn Kim Bảo cũng hòa ái hơn rất nhiều, “Đứa bé này cũng chạc tuổi cháu ta.” Dứt lời, bà ấy nhớ tới đứa cháu không rõ tung tích của mình, xoay đi lén lau khóe mắt.

Thị lực bà ấy không được tốt, nước nóng đổ xuống mu bàn tay nhăn nheo bà ấy cũng không để ý, chỉ bảo mọi người mau ăn trứng gà nấu đường trắng.

Món trứng gà chưng đường trắng rất đỗi bình thường này đối với Chiêu Nhạc xuất thân từ Doanh Châu tiên sơn mà nói thì thật sự quá keo kiệt rồi. Nàng ấy nhìn bát trứng gà với vẻ mặt kỳ quái, chưa ăn ngay. Thập Nhị Nương tự nhiên cắn một miếng trứng gà nấu chưa chín lắm, mắt liếc sang bên cạnh thấy biểu cảm của Chiêu Nhạc, nàng khựng lại. Lúc nãy bà lão bưng bát trứng gà ra ngón tay cái có chạm vào trong bát, với một người ưa thích sạch sẽ như Chiêu Nhạc thì chắc là ăn không vô rồi. Nàng lấn qua nhỏ giọng nói: “Không muốn ăn thì để đó lát ta ăn.”

Chiêu Nhạc lắc lắc đầu, biểu cảm một lời khó nói hết, nàng ấy nhìn bóng lưng bà lão nói: “Khi nãy bà ấy gọi ta là tiểu cô nương, còn cho ta ăn cái này, bà ấy xem ta là trẻ con rồi à, nhưng tuổi tác của ta cũng xấp xỉ bà ấy mà, thậm chí còn lớn hơn mấy tuổi.”

Thập Nhị Nương nào ngờ Chiêu Nhạc đang để ý tới chuyện này, nàng trợn mắt, hất cằm về phía Quỷ hòa thượng, “Ngươi không tự nhiên cái gì, Quỷ hòa thượng còn lớn tuổi hơn ngươi mà bà bà gọi hắn là tiểu sư phụ hắn cũng nhịn đấy thôi, có ngại ngùng gì đâu.”

Với lại trong mấy người các nàng, tuổi tác lớn nhất là Quỷ hòa thượng, sau đó là nàng rồi mới tới Chiêu Nhạc, nàng còn chưa ngại thì Chiêu Nhạc ngại cái gì mà ngại, da mặt mỏng quá đi.

Không biết Chiêu Nhạc nghe lọt tai hay không, nàng ấy bưng bát lên uống nước đường.

Thập Nhị Nương: “Quỷ hòa thượng tiền bối, ngươi là người xuất gia, nên để trứng gà đường trắng này cho Kim Bảo ăn đi.”

Kim Bảo ăn uống hăng hay hết sạch một bát trứng gà chưng đường trắng, nghe thấy vậy thì nhìn Quỷ hòa thượng. Quỷ hòa thượng chầm rì rì bưng bát lên ăn trứng gà, nói: “Gọi là hòa thượng nhưng những năm qua không có chùa miếu nào nhận ta hết nên đôi lúc đói quá cái gì ta cũng ăn, một bát trứng gà đường trắng thôi có là gì đâu. Ừm, nước đường ngọt ghê.”

Thật ra Thập Nhị Nương rất tò mò rốt cuộc năm đó Quỷ hòa thượng đã trải qua chuyện gì mà trở thành bộ dáng như bây giờ. Năm xưa khi nàng và mọi người vây giết tên quỷ này hắn còn tu tà người đầy lệ khí điên cuồng, vừa ăn người xong, miệng mồm còn đỏ tươi, bị ánh mắt hắn tia qua một cái là đủ lạnh sóng lưng, nhìn là biết không phải người tốt. Còn bây giờ, nếu không phải gương mặt không có gì thay đổi thì nàng cũng không nhận ra hắn thật.

Chiêu Nhạc chợt đổ trứng gà chưa ăn trong bát mình vào bát Kim Bảo. Thập Nhị Nương đằng hắng, “Ta nói giỡn với Quỷ hòa thượng tiền bối thôi, Kim Bảo đủ ăn rồi, không cần ngươi chia cho nó đâu.”

Chiêu Nhạc bình thản uống nước đường, “Ta không thích ăn trứng gà.”

Thập Nhị Nương ngậm miệng.

Căn viện này quá nhỏ nên mấy người bọn họ vẫn về nghỉ ngơi ở nghĩa trang. Thập Nhị Nương ngủ trưa thức dậy thì phát hiện Kim Bảo không thấy bóng dáng đâu nữa, cả Chiêu Nhạc cũng vậy. Chỉ có Quỷ hòa thượng còn đang ngủ trong quan tài. Thập Nhị Nương đá chiếc quan tài, “Ê, Quỷ hòa thượng, Chiêu Nhạc và Kim Bảo đâu rồi?”

Quỷ hòa thượng mở mắt ra, “Bên chỗ bà bà.”

Thập Nhị Nương chuẩn bị qua đó xem sao thì nghe Quỷ hòa thượng nói: “Hồi nãy bạn nhỏ Chiêu Nhạc tới hỏi ta một chuyện.”

Thập Nhị Nương: “Ồ? Con bé hỏi ngươi cái gì?”

Quỷ hòa thượng: “Cô ấy hỏi ta ngươi là ai.”

Thập Nhị Nương khựng lại, ngón tay gõ gõ lên quan tài, “Ngươi nói với con bé rồi à?”

Quỷ hòa thượng nằm yên trong quan tài như một thi thể đúng mực. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Ta cũng đâu biết ngươi là ai, sao trả lời được câu hỏi đó.”

Thập Nhị Nương không thèm nói nhiều với hắn nữa, nàng chấp tay đi qua căn viện ở bên cạnh. Vừa bước vào, nàng trông thấy Kim Bảo đang ngồi kế bên bà lão, tay cầm một trái bắp gặm nhấm cạp cạp, miệng vừa ăn vừa nói chuyện. Cậu ta cũng chả nói gì hết, một câu gọi bà bà hai câu bà bà làm bà lão mềm lòng thế là lại nhét cho cậu ta một viên kẹo.

Còn về Chiêu Nhạc, nàng ấy đang lấy nước ở bên giếng. Nàng ấy thay bộ y phục tím lúc trước ra lâu rồi, bây giờ đang mặc y phục vải thô mua ở tòa thành nhỏ nhưng người đẹp thì mặc đồ đơn giản cũng vẫn nổi bật lên tiên khí ngời ngời.

Mấy đồ đệ của nàng ai cũng đẹp cả, lúc dẫn ra ngoài ai cũng nói nàng xem mặt mới nhận đồ đệ. Thập Nhị Nương hơi ngỡ ngàng sau đó đi vào trong viện.

“Sao ngươi đi múc nước thế này.”

Chiêu Nhạc nhấc thùng nước lên, “Thấy bà ấy múc nước vất vả quá, giúp một tay.”

Thập Nhị Nương thấy sắc mặt nàng ấy hơi tái bèn nói: “Để ta cho.”

Chiêu Nhạc không đưa thùng nước cho nàng, cũng không nhìn nàng, “Ngươi có cảm thấy mình đối xử với người khác quá tốt không?”

Thập Nhị Nương thấy kỳ lạ, nàng đối xử tốt với người ta hồi nào, dù là Hề Vi thượng tiên hay Thập Nhị Nương thì những người quen biết nàng ai cũng nói nàng khó gần, sao trong mắt Chiêu Nhạc nàng lại biến thành người tốt thế này?

Chiêu Nhạc xách thùng nước đi vào trong nhà: “Bớt có tâm đi, đừng tùy tiện đối tốt với kẻ khác.”

Thập Nhị Nương suýt nữa bật cười thành tiếng rồi, con bé đang dạy nàng đó à?!

“Quỷ hòa thượng, ngươi thấy ta có giống người tốt không?” Thập Nhị Nương hỏi Quỷ hòa thượng. Quỷ hòa thượng gật gật đầu, nhắm mắt nói bừa: “Vừa nhìn là biết người tốt nhiệt tình giúp đỡ mọi người.” Thập Nhị Nương đi hỏi Kim Bảo, “Kim Bảo nè, Thập Nhị Nương ta nhìn giống người tốt không?” Kim Bảo nói: “Cái gì mà nhìn giống, Thập Nhị Nương người chính là người tốt nhất nhất nhất.” Thập Nhị Nương lại qua hỏi bà bà, bà ấy nghe không rõ lắm, nửa ngày trời mới hiểu Thập Nhị Nương đang nói cái gì, bà ấy nắm tay Thập Nhị Nương nói: “Các cô cậu đều là người tốt, người tốt.”

Thập Nhị Nương cảm thấy hai chục năm sống ở Hàng Ngạc thành của mình thành công cốc rồi.

Hai người thấm thoắt trôi qua, hoàng hôn buông xuống, bà lão cầm một ngọn đèn trắng bước ra khỏi nghĩa trang.

“Bà bà, bà không cần nhìn đường đâu, cứ đi thẳng đến khi nào không thể tiến lên được nữa thì dừng lại.” Quỷ hòa thượng nói. Bà lão gật đầu, căng thẳng nắm chặt đèn lồng, từ từ bước về trước.

Thập Nhị Nương nhìn Kim Bảo và Chiêu Nhạc ở cửa gật gật đầu, “Ngoan ngoãn ở đây đợi ta về.” Dứt lời, nàng đi theo sau bà lão bước ra bên ngoài.

Tia nắng cuối cùng ở cuối chân trời hoàn toàn lụi tắt.

– Hết chương 011 –