Trở Về - Phù Hoa

Chương 107






"Không, để con."
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Tắc Dung, Tắc Dung, bây giờ con cũng giống như cái tên mà Liên Hề Vi đã đặt cho con, ngây thơ lương thiện đến nực cười." Nghiêm Tương nói: "Con không phải người bình thường, trên người con cũng gánh vác mối thù sâu nặng như chúng ta, chẳng lẽ vì chút danh vọng và địa vị mà hiện tại con có được mà quên mất đồng bạn đã chết thảm ở Bồng Lai hay sao?"
Tắc Dung chưa bao giờ nghe Nghiêm thúc nói chuyện với mình bằng ngữ khí như thế, hắn giải thích: "Không phải, con không quên, nhưng mà…"
"Không có nhưng nhị gì cả." Nghiêm Tương ngắt lời hắn, "Con người rất dễ lãng quên, đặc biệt là những chuyện không liên quan tới mình, cho dù có kinh thiên động địa tới đây, lâu dần cũng sẽ chìm vào quên lãng.

Nay, sự tồn tại của Bồng Lai bị người đời cố ý xóa nhòa, nhưng mối thù của chúng ta mãi mãi không thể nào phai nhạt.

Tất cả bọn họ đã quên mất sự tồn tại của chúng ta, bọn họ hy vọng Bồng Lai chìm sâu trong quá khứ xa xôi.

Nhưng chúng ta không thể để những hung thủ như bọn họ được như ý, chỉ khi để tứ đại tiên sơn và những hung thủ tham gia hủy diệt Bồng Lai chúng ta năm xưa trả một giá thật đó đắt thì mới có thể an ủi vong linh những người đã tử trận của Bồng Lai!"
"Tắc Dung, nếu con cứ một lòng muốn bảo vệ ranh giới lương thiện của con, con có cảm thấy có lỗi với mẫu thân con, người trước khi chết còn nhớ mãi không quên mối thù của Bồng Lai? Có cảm thấy có lỗi với những người thân vì mối thù của Bồng Lai mà không tiếc để bàn tay mình nhuốm đầy máu của kẻ vô tội? Sao con có thể ích kỷ như vậy?"
Tắc Dung bị những lời chất vấn liên hồi của Nghiêm Tương ép lui từng bước, nét mặt kinh hoàng, không cách nào trả lời.

Nghiêm thúc và đệ đệ, đại sư huynh và sư phụ đều là những người thân quan trọng nhất trong lòng hắn.

Lời chất vấn từ một trong những người thân nhất của mình bảo hắn làm sao trả lời đây.

Chẳng lẽ hắn thật sự quá ích kỷ rồi sao, là hắn suy nghĩ quá đơn giản?
"Nhưng mà." Tắc Dung nhìn pháp thân của Tử Đàn đại sư bị đám ma Phú vây kín không còn kẽ hở, ngữ khí kiên định, "Nếu đại sư huynh biết Nghiêm thúc làm ra chuyện này tại đây, huynh ấy cũng sẽ không đồng ý."
Nghiêm Tương hỏi ngược lại: "Con nghĩ rằng nó không biết thật ư? Chấp Đình là chủ nhân mà chúng ta đã chọn lựa, trên người chảy dòng máu của chi chính Bồng Lai, trước khi trở thành Chấp Đình, tên của nó là Ngu Quỳnh.


Đấy mới là thân phận thật sự của nó!"
Tắc Dung cả kinh, không dám tin nói: "Sao lại như vậy, đại sư huynh không thể nào đồng ý cho thúc làm chuyện này!"
Nghiêm Tương nói tiếp: "Sáu đệ tử đến Hưởng Thủy Ổ trước các con, trong đó có Trịnh Tử Do và Trịnh Tử Sĩ cũng từng tham gia hủy diệt Bồng Lai.

Ta đã nói rồi, bây giờ con cảm thấy vì sao Chấp Đình đại sư huynh của con lại phái hai người đó đi trước?"
Tắc Dung hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói này, "Đại sư huynh… cố ý đẩy bọn họ vào chỗ chết?"
"Đúng!" Trong mắt Nghiêm Tương thoáng qua chút áy náy nhưng rất nhanh sau đó nét kiên định đã lấn lên thay thế.

Ông ta nói: "Nếu không có chủ nhân phối hợp thì làm sao ta dám giấu giếm tự mình làm chuyện lớn thế này.

Chuyến này đều nằm trong kế hoạch của chủ nhân, biết được những chuyện này rồi con còn muốn phá hoại tâm huyết của chúng ta không?"
"Sư huynh, hóa ra là đại sư huynh, sao lại như vậy được." Tắc Dung không cách nào chấp nhận những gì Nghiêm Tương vừa nói, cộng thêm cơn đau còn âm ỉ trong đầu, hắn nghiêng ngả lui lại mấy bước.
Nghiêm Tương giơ tay dìu hắn, thấy ánh mắt hắn hơi dao động, ông ta tiếp tục nguyên: "Chủ nhân không cho ta nói những chuyện này với con và Tắc Tồn cũng là vì không muốn làm khó các con, người chỉ hy vọng để một mình bản thân gánh lấy tội ác, bảo vệ trái tim lương thiện của các con.

Nhưng ta không nhẫn tâm để chủ nhân một mình gánh vác tất cả như thế, ta tin con cũng không nhẫn tâm, có đúng không?"
Tắc Dung nhắm mắt nói: "Nghiêm thúc, đừng nói nữa, để con yên tĩnh suy nghĩ một lát."
"Được, vậy con nghỉ ngơi trước đi, nhưng mà thời gian của chúng ta không còn nhiều, Nghiêm thúc mong con nhanh chóng suy nghĩ kỹ càng, còn nữa, Nghiêm thúc luôn xem con như con cháu ruột thịt của mình, ta sẽ không hại con."
Nghiêm Tương đi rồi, một mình Tắc Dung đứng lặng tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.

Từ nhỏ, mẫu thân đã nói với hắn đệ đệ rằng không thể quên mối thù của Bồng Lai.

Thật ra, hắn chưa từng thấy Bồng Lai, cũng không hiểu thù hận của mẫu thân.

Sau này mẫu thân qua đời, hắn và đệ đệ lang thang đầu đường xó chợ, chịu biết bao nhiêu cực khổ mới được Nghiêm Tương đón về chăm sóc.
Ở chỗ của Nghiêm thúc có rất nhiều những đứa trẻ là di dân Bồng Lai như họ.

Sống ở đó lâu ngày hắn mới dần ấn tượng với từ Bồng Lai, biết được nơi gọi là Bồng Lai ấy là nhà của tất cả bọn họ.
Nghiêm thúc từng kể với bọn họ rất nhiều chuyện về Bồng Lai trước kia, bảo bọn họ không được quên hiện tại nhà tan cửa nát là do ai mà ra.

Dần dà nghe nhiều rồi, mọi người cũng có lòng thù hận y như Nghiêm thúc, hắn và đệ đệ cũng thế.

Nếu Bồng Lai không bị hủy diệt, cha mẹ hắn và đệ đệ sẽ không mất sớm, họ có thể trưởng thành giống như những đứa trẻ bình thường khác.

Hắn cứ nghĩ như thế rồi hận rồi hận.
Nếu như không đến Doanh Châu, không gặp sư phụ, có lẽ hắn cũng giống như Nghiêm thúc bây giờ chìm trong bể thù hận không thể thoát thân, hôm nay đối mặt với lựa chọn này hắn cũng sẽ không do dự.
Sư phụ rất khác so với tất cả những người hắn gặp từ nhỏ đến lớn, nàng luôn kiên định với công lý của thế gian và lấy lương thiện làm nguyên tắc hành sự của mình, nàng không bao giờ chịu thỏa hiệp.

Nàng không biết rằng ngoài kia có bao nhiêu người tôn sùng nàng như đỉnh cao trong lòng, biết bao nhiêu người âm thầm lặng lẽ hướng theo nàng, làm những việc nàng làm, muốn trở thành người như nàng.
Sư phụ hiếm khi dạy họ phải trở thành người như thế nào, nàng chỉ dùng hành động nói với họ rằng đâu là đúng đâu là sai.

Mà đại sư huynh...
"Các đệ là đồ đệ của sư phụ, nhớ kỹ, không được làm mất mặt sư phụ." Ngày đầu nhập môn, đại sư huynh nói với bọn hắn như thế.
"Ta mong sau khi các đệ xuất sơn không theo uy danh của sư phụ, không làm chuyện khiến sư phụ xấu hổ." Lần đầu tiên hai huynh đệ xuống núi, đại sư huynh căn dặn như thế.

"Cả đời sư phụ đều vì người khác, thật quá vất vả, người cần những người đồng đạo với người.

Thế nên thân là đồ nhi của sư phụ, các đệ phải luôn ở bên cạnh người, đi chung một con đường với người."
… Nhiều năm qua, lời dặn dò của đại sư huynh vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hôm nay, hắn bỗng phát hiện, người nhắc nhở bọn họ phải lương thiện chính nghĩa lại tự mình đơn độc bước lên một con đường khác.

Thật nực cười biết bao.
Phía cuối chân trời vẫn là một màu đen tối, ánh sáng mãi không ló dạng tựa như không tách được tầng mây đen dày đặc trên bầu trời.
"Tắc Dung, con nghĩ kỹ chưa?"
"Con nghĩ kỹ rồi." Tắc Dung quay đầu nhìn Nghiêm Tương.

Hắn không còn sự do dự của ngày hôm qua, trái lại bình tĩnh nói: "Con nguyện lòng giúp sức cho đại sư huynh nhưng chỉ có con mà thôi, còn Tắc Tồn, đừng để đệ ấy biết thì hơn.

Thúc đồng ý với con rồi đó, hãy để Tắc Tồn bình an trở về Doanh Châu."
"Tất nhiên rồi, con và Tắc Tồn đều là người thân của chúng ta, ta đã ra tay cứu con thì đương nhiên cũng sẽ không để Tắc Tồn bị những thứ đó tổn hại.

Đợi sau khi chuyện này kết thúc, các con đều sẽ bình an vô sự rời khỏi đây." Nghiêm Tương không hề thấy lạ trước quyết định của Tắc Dung.

Ông ta hiểu con người Tắc Dung.

Tuy cảm thấy áy náy có lỗi khi lừa gạt hắn nhưng hơn hết vẫn là tán thưởng.
"Tắc Dung, Nghiêm thúc biết, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của chúng ta." Nghiêm Tương vỗ vai Tắc Dung, nói: "Hai thanh tà kiếm dùng để phá pháp thân của Tử Đàn đại sư sắp rèn xong rồi, đến lúc đó ta sẽ mời chủ nhân đích thân hủy phong ấn."
Tắc Dung lập tức lắc đầu nói: "Không, để con.

Tử Đàn đại sư từng cứu mạng sư huynh và sư phụ, nếu để đại sư huynh động thủ chưa chắc huynh ấy đã nhẫn tâm, vậy thì để con làm đi."

Trên Doanh Châu, Chấp Đình đang đặt một bức điều lệnh công hàm sang bên, đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên.

Hai đệ tử đến đưa thư thấy hắn dừng lại thì tò mò hỏi: "Chấp Đình đại sư huynh, có chuyện gì sao?"
Chấp Đình buông bút, đưa sấp công hàm đã phê duyệt xong cho họ, "Không sao, nhanh gửi chỗ thư này đến các nơi đi."
"Vâng, Chấp Đình đại sư huynh vất vả rồi." Hai đệ tử rời đi, Chấp Đình đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhánh trúc xanh ngoài cửa mọc ngang dọc vừa vặn dừng bên khung cửa.

Chấp Đình nhớ lại cảm giác thấp thỏm lúc nãy của mình, bèn ngắt bốn lá trúc, bốn điểm linh khí, chín mốt pháp quyết, lấy ánh sáng của mặt trời, nạp khí từ đất, gieo một quẻ bói.
Chỉ bói một quẻ đơn giản để an tâm nhưng ai dè kết quả chưa hiện rõ, bốn lá trúc xanh khô héo tức thì rồi rơi xuống đất, dấu hiệu điềm đại hung.
"Sao lại như vậy." Chấp Đình nhíu mày, bước nhanh vào trong phòng, lấy hộp dụng cụ bói quẻ ra, tra kỹ lành dữ.

Lần này, hắn cho thêm một ít máu của mình, cuối cùng quẻ tượng vẫn không mơ hồ không rõ nhưng có thể thấy quẻ hung hơn quẻ mà hắn đã bói ra một năm trước.
Chấp Đình xem kỹ quẻ tượng, nhắm mắt bấm đốt ngón tay, đầu mày nhíu chặt.
Lúc trước hắn đoán ra đại hung, nay lại tăng thêm biến số, thời gian dịch chuyển tới gần hơn, mà có liên can tới hắn thì càng khó nhìn rõ, chỉ biết là không được lạc quan cho lắm.
Bản thân mình thế nào hắn không quan tâm lắm, hắn chỉ đang lo cho hai sư đệ vừa xuống núi mấy ngày trước.

Họ xuống núi ba ngày rồi mà vẫn chưa có bất cứ tin tức gì gửi về, không biết tình hình thế nào rồi.

Đáng lẽ ra hắn không nên lo lắng vì mệnh hỏa của hai sư đệ chưa hề tắt, mà tình hình bên Hưởng Thủy Ổ cũng rất bình thường, với tu vi và năng lực của hai sư đệ chắc không thể xảy ra chuyện gì lớn.


Nhưng quẻ hung này cho thấy có biến số liên quan đến người thân thiết, dù không phải điềm tử nhưng cũng không phải chuyện tốt.

Chuyện này thật sự khiến Chấp Đình phải lưu tâm.
Đề phòng vạn nhất, xem ra phải đích thân đến Hưởng Thủy Ổ một chuyến.

Chấp Đình vừa hạ quyết tâm thì có linh điều truyền tin đến.

Tin tới từ Đại Dư tiên sơn, nói rằng hai vị thiếu sơn chủ của Đại Dư là Thương Lâm Triều và Thương Lâm Chính gặp nạn mất mạng rồi.
Về công, hai vị thiếu sơn chủ mất mạng không phải chuyện nhỏ.

Về tư, thiếu sơn chủ Doanh Châu Liên Hề Vi có hôn ước với huynh trưởng Thương Lâm Tô của người chết, bây giờ Liên Hề Vi nên đích thân đến Đại Dư chia buồn mới phải.

Nhưng sơn chủ Doanh Châu Liên Úc và thiếu sơn chủ Liên Hề Vi đều đang bế quan, trên dưới Doanh Châu bây giờ chỉ có mỗi Chấp Đình là thích hợp nhất.

Bất kể ra sao hắn cũng nên đi một chuyến.
"Thôi vậy, đi Đại Dư tiên sơn trước vậy." Chấp Đình cho người chuẩn bị đồ cúng tế rồi cùng với các phong chủ và vài đệ tử xuất phát đi Đại Dư tiên sơn.
Lỡ dở như thế, mãi đến khi Chấp Đình chuẩn bị đi Hưởng Thủy Ổ thì đã là hai ngày sau.

Hắn tạm biệt các đệ tử Doanh Châu rồi một mình xuất phát đến Đông Lăng, nhưng chưa đến nơi, từ xa hắn đã trông thấy mây đen giăng kín trên bầu trời.

Bên phía Ma vực có biến cố.
"Điềm dữ ứng với Ma vực, là sao đây?" Chấp Đình ngạc nhiên, trong lòng càng thêm lo lắng.
Ma vực và Hưởng Thủy Ổ không cùng một hướng.

Chấp Đình lưỡng lự giây lát sau đó quay đầu đến Ma vực thăm dò tình hình.
Mà giờ phút này, trong Vực Hãm Lạc Ma vực, Tắc Dung rút hai thanh tà kiếm đang c4m vào pháp thân Tử Đàn đại sư ra.

Dưới tác động của tà kiếm, phật quang trên người Tử Đàn đại sư dần dần ảm đạm, thi thể mất hết sinh khí, biến thành một bộ xương khô.
Pháp thân của Tử Đàn đại sư đã hủy, phong ấn phá giải, những "sóng biển" ngưng kết đen ngòm kia hóa thành biển lửa, ngọn lửa đen che trời lấp đất bắn vụt ra ngoài.
- Hết chương 107 -
NNPH lảm nhảm:
Truyện này không tập trung miêu tả nội tâm, giằng xé các thứ lắm.

Nếu nhiều thêm một chút chắc sẽ hay hơn nữa.
Tiền truyện sắp hết rồi, chuẩn bị tinh thần đến hậu truyện tấu hề nè..