Vừa nghe thấy con gái yêu đói bụng, Lý Tú Lệ tạm thời vứt luôn ý tưởng dạy dỗ con dâu ra sau đầu.
Cho dù có chuyện gì thì cũng không thể khiến cho việc ăn cơm của Đường Đường bị chậm trễ được.
Chu Mai thấy cô nhỏ giải vây cho mình, đột nhiên cảm giác bây giờ cô nhỏ cũng không còn đáng ghét như trước kia nữa.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp này. Khi gặp người khác chỉ cần lộ ra ba phần tươi cười bằng gương mặt xinh đẹp này thôi, thì đúng là khiến cho người ta không cách nào chán ghét được.
Cảm xúc của Chu Mai biến hóa bị Ninh Hân Nhu thu vào trong đáy mắt.
Trên mặt chị ấy bất giác lộ ra một nụ cười tươi.
Thật tốt nha!
Trước tiên Lý Tú Lệ múc một phần thịt nhỏ từ trong nồi ra, rồi đặt vào trong một cái chén sứ thô, cầm chén rồi đưa cho Ninh Hân Nhu.
“Vợ thằng lớn, con mang thịt này sang cho ông bà nội đi, tránh những người khác một chút nhé.”
Lâm Đường nghĩ đến bà nội cô nói chuyện giúp cô còn hất cho Ngô Xuân Hoa xô nước tiểu, đột nhiên muốn đi đến nhà cũ nhìn thử.
Cô nói: “Mẹ ơi, để con đi cho.”
Đã rất lâu không được gặp ông bà nội rồi, cô muốn đi thăm ông bà.
Trong lòng Lý Tú Lệ giật mình kinh ngạc, nhìn Lâm Đường nửa ngày cũng không phát ra được câu nào.
Đường Đường muốn đi gặp bà nội sao?
Không phải Đường Đường sợ nhất là bà nội con bé hả?
“Sao vậy?” Lâm Đường nhìn thấy mẹ mình có biểu tình cổ quái, cảm thấy vô cùng buồn bực.
“Không phải là con không thích đi nhà cũ hả?”
Ninh Hân Nhu cũng cảm thấy bất ngờ mà nhìn Lâm Đường.
Mà còn Chu Mai thì lại dựng thẳng đôi mắt mà nhìn chằm chằm nồi thịt đã bị đóng lại, chỉ muốn ăn thịt.
Lâm Đường đối với hai đôi mắt nghi hoặc đang nhìn về phía mình, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ, nói: “Bà nội con dạy dỗ nhà bên cạnh giúp con, con muốn tự mình đến cảm ơn bà nội con.”
Trước kia đúng là cô rất sợ bà nội của cô, luôn luôn cảm thấy trên người bà nội cô mang theo một cổ sát ý.
Ánh mắt cũng lạnh như băng, dường như giây tiếp theo là có thể rút đao chém mình luôn.
Sau khi nhìn thấy nhiều việc hiểu biết rồi thì mới biết được đó là khí tràng mà người từng thấy máu tự mang theo.
Nói nữa, bà nội của cô cũng là người nhà mình mà, có cái gì mà phải sợ chứ?
Sau khi Lý Tú Lệ nghe Đường Đường giải thích xong thì trên mặt cũng xuất hiện nụ cười rất tươi.
“Được, nếu con muốn đi thì đi thôi, vừa khéo cũng để cho chị dâu cả của con nghỉ ngơi một chút, đi nhanh về nhanh nhé.”
“Vâng.” Lâm Đường lên tiếng rồi mang theo đồ vật đi đến nhà cũ.
Lâm gia cách nhà cũ không xa, đi bộ khoảng tầm năm phút đã đến nơi rồi.
Đây là một phòng ở hẹp dài, có một mảnh sân dài hơn một mét.
Đi qua cửa gỗ bình thường kiểu cũ, bên tay phải là một căn phòng.
Tổng cộng có ba căn phòng, căn phỏng ở gần cổng kia là dùng để cất các loại đồ vật linh tinh.
Ở giữa là nhà bếp, ở gần phía sau nhà bếp là căn phòng của hai vợ chồng già.
Triệu Thục Trân nghe thấy có tiếng động ở trong sân truyền đến thì bước ra từ trong phòng.
“…… Sao con lại tới đây?” Bà hơi cảm thấy bất ngờ hỏi.
Câu này nếu trước kia Lâm Đường nghe thấy, khẳng định cho rằng bà nội rất không chào đón mình tới đây.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu, những lời này của bà nội của cô thật sự chỉ là câu hỏi đơn thuần mà thôi, không mang chút cảm tình sắc thái nào cả.
“Hôm nay con may mắn bắt được một con gà rừng, mẹ con làm gà rừng hầm khoai tây, bảo con đưa sang cho bà và ông nội con nếm thử, ông nội con đâu rồi ạ?”
Triệu Thục Trân vừa nghe thấy có thịt lại nghĩ đến ông lão nhà mình đã bị bệnh mấy ngày, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Vào nhà đi, ông nội con ở trong phòng.”
Nói xong rồi quay người đi vào phòng trước.
Lâm Đường sờ sờ chóp mũi, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng âm u, ở sát tường được kê một chiếc giường đất.
Từ cửa vào bên trái là một ngăn tủ cũ nát, trên ngăn tủ đặt các loại đồ vật linh tinh.
Lâm Tu Xa dựa nghiêng trên giường đất.
Nhìn thấy Lâm Đường tiến vào, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ.