Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu

Chương 34




Bánh đậu xanh nhìn trông mềm oặt, hẳn là mua về từ Cung Tiêu Xã.

Lúc này đồ ăn không chú ý vẻ bề ngoài cho lắm, dù sao thì có ăn cũng tốt lắm rồi.

Bên kia, Cẩu Đản đánh giá cô nhỏ ăn xong cơm rồi, lại dẫn theo em trai là Xú Đản trở về sân nhà.

Nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của em trai, Cẩu Đản thở dài như thể người lớn vậy.

“Em trai, em đừng có nghịch bùn nữa, làm bẩn quần áo, cẩn thận cha đánh em đó.” Lời này rõ ràng là đe dọa.

Vóc dáng Xú Đản nho nhỏ, gương mặt cũng nho nhỏ giống Ninh Hân Nhu, rất là thanh tú tinh xảo.

Đối mặt với biểu tình bất mãn của anh trai thì cậu bé cũng chỉ cười mềm mại.

Cẩu Đản đối diện với nụ cười mềm mại kia của em trai mình thì vô cùng bất đắc dĩ.

Cậu đành nhận mệnh làm một vị bảo mẫu nhỏ.

Lâm Đường thấy một màn “huynh hữu đệ cung” này, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười.

Cô cũng không đi lên giúp đỡ, chờ sau khi hai đứa nhỏ chuẩn bị cho tốt thì mới cầm một gói giấy, đi tới.

“Cẩu Đản, Xú Đản, nơi này của cô có chút đồ ăn, hai con ăn đi.”

Cẩu Đản giương mắt lên nhìn, thứ cô nhỏ đang cầm nhìn mềm mại vô cùng, lại còn có một mùi hương thơm ngọt tỏa ra.

“Cô nhỏ, đây là cái gì vậy ạ?” Đôi mắt của đứa trẻ rất sáng.

Thứ này nhìn trông còn thơm ngọt hơn nước đường.

Ở trong mắt Cẩu Đản thì nước đường là món mĩ vị hàng đầu.

Vô cùng ngọt ngào!

Uống vào một ngụm thì trong lòng cậu bé sẽ cảm thấy cực kì thỏa mãn!

Lâm Đường đưa bọc giấy cho cậu bé, “Đây là bánh đậu xanh, có ở Cung Tiêu Xã trong huyện, các con ăn đi.”

“Ừng ực…”

Hai cậu nhóc nhìn bọc giấy trong tay, nuốt nước miếng.

Cẩu Đản miễn cưỡng di rời tầm mắt ra khỏi bọc giấy, nhìn về phía Lâm Đường: “Cô nhỏ, cô không ăn ạ?”

Đây chính là thứ tốt đó.

Lâm Đường: “Cô đã ăn rồi, đây là phần cho các con, mau ăn đi. Cô đi nấu nước, chờ thêm chút nữa là ông bà nội hai đứa trở về rồi.”

Nói xong thì đi vào nhà bếp.

Cẩu Đản thật cẩn thận mà nhéo một miếng đưa cho em trai mình, dặn dò nói: “Em trai, em ăn trước đi, anh đi giúp đỡ cô nhỏ.”

Bàn tay của Xú Đản vừa nhỏ vừa đen lại vừa gầy, tiếp được miếng bánh đậu xanh không lớn lắm kia, liếm một miếng.

Ngọt tới mức đôi mắt cong thành hai mảnh trăng non.

“Anh ơi, ăn ngon lắm.”

“Đây chính là bánh mua ở Cung Tiêu Xã, đương nhiên là phải ngon rồi. Được rồi, em cứ ăn từ từ, ở nhà đợi nhé. Đừng có đi ra ngoài nha, anh trai đi vào trong bếp.” Cẩu Đản sờ đầu em trai mình rồi nói.

“Vâng ạ ~” Xú Đản mềm mại đáp.

Lâm Đường đang bận rộn ở trong phòng bếp, thấy Cẩu Đản đi vào thì sửng sốt.

“Sao con lại vào đây?”

“Cô nhỏ, con tới giúp cô.” Nói rồi thì ngồi vào trước bếp, trực tiếp động tay nhóm lửa.

Con nhà nghèo nên biết làm việc nhà từ rất sớm.

Nông thôn ở cái niên đại này, những đứa trẻ tầm tuổi này như Cẩu Đản đã có thể coi như một nửa người lớn mà sai xử.

Cậu nhóc làm việc rất lưu loát, lấy lá cây dễ châm lửa rồi bỏ vào trong bếp.

Cắt một que diêm nhỏ, chậm rãi châm lửa.

Lại cho củi nhỏ vào đốt, lửa bắt đầu bùng lên.

Lâm Đường giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: “Cẩu Đản giỏi quá đi mất.”

Cô thì còn phải học nhiều thứ lắm đây!

Gương mặt đen tuyền của Cẩu Đản đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Cô nhỏ cũng giỏi mà.”

“Đó là đương nhiên, về sau cô sẽ là trụ cột trong nhà đó.”

“Được rồi, nơi này không có việc của con nữa, con mau ra ngoài nhìn Xú Đản đi, đừng để cho người khác bắt nạt thằng bé.” Lâm Đường đuổi cậu cháu trai ra ngoài.

Cẩu Đản vừa thấy không có việc của mình nữa, cầm lấy bọc giấy kia, tính toán đi ra ngoài.

“Vậy con đi ra ngoài, con chỉ ở ngay ngoài sân thôi, nếu như cô có việc gì thì nhớ phải gọi con.”

Lâm Đường nghe lời nói như ông cụ non của cậu nhóc mà bật cười.

Cẩu Đản vừa đi ra ngoài đã thấy, miếng bánh đậu xanh kia Xú Đản đã ăn xong hết rồi.

Lúc này đang liếm mấy mảnh vụn bánh trên tay.