Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu

Chương 14




Lâm Đường không biết mình chỉ muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng để nhìn xem còn có thể nhặt được thứ tốt nữa không nên mới tùy tiện giao việc chia canh trứng cho Cẩu Đản lớn tuổi nhất, vậy mà lại khiến cho cậu nhóc tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy.

Nghĩ đến thức ăn của mọi người trong nhà, trong lòng Lâm Đường có chút rầu rĩ.

Cô nói với Lý Tú Lệ: “Mẹ, buổi tối mẹ xào vài quả trứng gà đi. Làm việc ngoài ruộng mệt mỏi như vậy, mọi người cũng phải được bồi bổ nhiều một chút mới được.”

“Xào trứng gà cái gì chứ? Không xào.” Lý Tú Lệ ngay lập tức lắc đầu từ chối.

“Làm gì có nhà nào không phải làm ruộng đâu? Trứng gà cứ để đó cho con ăn dần, con chảy nhiều máu như vậy nên mới cânf phải bồi bổ.”

“Nếu mấy anh trai của con thèm ăn thì tự đi mà tìm đồ ăn. Nếu chúng nó nhặt được đồ, cho dù là cái gì thì muốn ăn bao nhiêu mẹ cũng mặc kệ, nhưng đồ mà con nhặt được thì mẹ phải cất đi cho con ăn dần.”

Vợ lão đại còn tính là rộng lượng.

Vợ lão nhị thì chẳng phóng khoáng chút nào, có đồ gì cũng đều giấu hết trong phòng mình, kiến thức hạn hẹp không chịu được.

Bà sẽ không làm chuyện thiệt thòi con gái mình đâu.

Lâm Đường biết mẹ Lý không chịu nổi việc mình làm nũng nên cô bỏ qua sự xấu hổ trong lòng mà lôi kéo ống tay áo của bà với ánh mắt khẩn cầu.

“Mẹ, mẹ xào mấy quả đi, cho anh trai con ăn nữa đi mà mẹ. Mẹ xem anh trai con gầy lắm rồi, còn cả cha mẹ vừa gầy0 vừa vất vả nữa chứ, mẹ không đau lòng nhưng con đau lòng lắm.”

“Chẳng qua chỉ là trứng gà rừng thôi mà, dù sao cũng là đồ nhặt được ngoài đường. Mẹ cứ coi như hôm nay con không nhặt được thứ gì cho mình đi, được không mẹ?”

“Đã bao lâu rồi mọi người không được nếm mùi vị của trứng gà rồi, chỉ xa xỉ như thế này một lần thôi được không mẹ?”

Đôi mắt của Lý Tú Lệ ửng đỏ, vỗ vỗ mu bàn tay của con gái.

“Được được được, mẹ đồng ý với con, buổi tối mẹ sẽ xào trứng gà.”

Con gái nhà ai mà chẳng hận không thể giấu hết sạch đồ ăn ngon cho riêng mình.

Chỉ có con gái bà ngây ngốc, thật vất vả mới nhặt được vài quả trứng gà mà lại muốn chia hết cho mọi người trong nhà ăn.

Con gái ngoan như vậy sao bà có thể không yêu thương được cơ chứ?!

“Cũng không còn sớm nữa rồi, phải đi thay thuốc thôi. Đi, trở về phòng đi, mẹ thay thuốc cho con.”

Lý Tú Lệ nghiêng mặt đi xoa xoa khóe mắt rồi lôi kéo Lâm Đường trở về phòng cô.

Lâm Đường vốn định đi ra ngoài tìm thứ tốt, “……”

Phòng Lâm Đường nằm ở trong cùng bên phải, diện tích cũng không lớn nhưng rất sáng sủa, bên ngoài cửa sổ còn trồng một cây táo.

Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn học không quá lớn, nhìn qua khá cũ kỹ, bên cạnh giường đơn đặt một cái tủ quần áo cũng cũ như bàn học.

Trên tường dán vài tờ báo chí, nhìn rất sạch sẽ.

Trông không giống phòng ở nông thôn của niên đại này chút nào.

Lý Tú Lệ cẩn thận tháo vải bố trắng trên đầu Lâm Đường ra.

Bà nhìn thật cẩn thận, đã không còn chảy máu nữa rồi.

Chắc chỉ cần dưỡng thương thêm một thời gian nữa là được.

Vốn dĩ Lâm Đường còn lo lắng rằng vết thương trên đầu mình khỏi quá nhanh thì sẽ bị phát hiện, ai ngờ hệ thống còn biết cách để mọi người không phat hiện ra nữa.

Đau thì không đau nữa nhưng ngoài mặt thì vẫn còn vết thương!

Giữa trưa được nghỉ ngơi một tiếng.

Sau khi một tiếng còi vang lên, tất cả mọi người trong đội sản xuất bắt đầu làm việc.

Lý Tú Lệ chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Lâm Đường.

“Đường Đường, vết thương trên đầu con còn chưa khỏi hẳn nên cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, đừng làm cho mẹ lo lắng.”

Lâm Đường nhìn thân thể gầy yếu của mẹ mình, trong lòng thấy vô cùng ê ẩm.