Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 78: Chương 78:





Trong cuộc họp ban giám đốc, Lục Giản ngồi ở cuối bàn dài, nghe thành viên hội đồng quản trị báo cáo, lông mày ông nhíu lại thành chữ “Xuyên”. (Trong tiếng Trung, chữ Xuyên được viết là 川.)
 
Hoàn toàn không nghĩ tới, mấy thằng nhóc con kia thế mà có thể kiên trì lâu như vậy, hơn nữa… sự kiên trì của bọn họ khiến cho tập đoàn Lục thị đứng trước nguy cơ tài chính trước nay chưa từng có.
 
“Lục tổng, tôi thật sự không hiểu, vì sao chúng ta nhất định phải đối nghịch với Tinh Thần.”

 
“Hiệu suất của công ty chúng ta giảm mạnh trong quý này, thật sự không nên giằng co với bọn họ nữa.”
 
Mọi người đều biết, đối nghịch với Tinh Thần là chuyện hại người không lợi mình, nhưng không có ai dám thật sự nói ra.
 
Mấy thành viên hội đồng quản trị cũng tỏ vẻ bất mãn với quyết sách của Lục Giản, nói bóng nói gió: “Cho dù bọn họ là công ty nhỏ nhưng thị trường của bọn họ lớn, hơn nữa đều là người trẻ tuổi, vốn dĩ là mắt thấy công ty này sắp phá sản rồi, khoảng thời gian trước làm cái gì mà dự án gây quỹ cộng đồng kỷ niệm hai tuổi, lại có không ít người ủng hộ…”
 
“Cái gì là gây quỹ cộng đồng?”
 
“Không biết…”
 
“Chưa từng nghe thấy.”
 
“Đồ chơi mới của người trẻ tuổi thôi.”
 

Sắc mặt Lục Giản càng ngày càng âm u, lúc đầu ông cho rằng, muốn hủy hoại công ty nhỏ như Tinh Thần là chuyện vài phút, lại không nghĩ rằng trước trước sau sau kéo dài hơn mấy tháng, bọn họ còn có thể chống đỡ được….
 
Ông ngược lại đánh giá thấp tiểu tử Thẩm Quát này rồi.
 
Mạnh Tri Ninh nói không sai, người thiếu niên không thể khinh, Lục Giản nhìn thấy được mấy phần cái bóng của mình lúc còn trẻ trên người anh.
 
Mặt khác, thằng nhóc Lục Trăn cũng làm cho ông cảm thấy bất ngờ lại vui mừng.
 
Hiện tại trong lòng Lục Giản rất phức tạp, một mặt là nhìn thấy con trai nhà mình trưởng thành, ông có một nỗi vui sướng không tên, mặt khác, ông rất không cam tâm.
 
Tập đoàn Lục thị gia lớn nghiệp lớn, làm sao có thể không đối phó được công ty nhỏ như thế!
 
“Nếu như toàn lực xuất kích thì bọn họ còn có thể chống đỡ bao lâu?”
 
Sau khi quản lý tài vụ tính toán, nói với ông: “Nhiều nhất không qua được nửa tháng, nhưng mà Lục tổng, tổn thất của chúng ta…”
 
“Nửa tháng cuối cùng.” Lục Giản đứng dậy, nặng nề vỗ cái bút máy trong tay lên bàn: “Nếu như bọn họ có thể kiến trì được, tôi liền thu tay.”
 
*
 
Trong một đêm nào đó hai tuần sau, mặt trăng vùi sâu vào bên trong mây dày đặc, Lục Yên đi ra từ phòng thu âm, nhận được một tin nhắn của Thẩm Quát ----
 
“Anh xin lỗi, anh khiến em thất vọng rồi.”
 
Trái tim của Lục Yên trống rỗng một mảng lớn, gió mát đầu hạ ấm áp mềm mại, nhưng cô lại cảm thấy từng cơn ớn lạnh thấu xương.
 
Sau lưng mấy đồng nghiệp công ty bước xuống bậc thang, vỗ vỗ bả vai Lục Yên: “Buổi tối đi hát, tiểu thiên hậu của chúng ta có muốn cùng đi không.”
 
“Không, không được, tôi còn có chút việc.” Lục Yên nói xong đi đến bên đường, nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
 
Nửa tiếng sau, xe taxi dừng lại ở cửa chính công ty Tinh Thần.
 
Đã có thể thấy được xu thế chán nản đóng cửa rồi, xung quanh tất cả văn phòng đều sáng ánh đèn neon sáng ngời, duy chỉ có tòa cao ốc trước mắt này, ảm đạm giống như con thú bị nhốt.

 
Lúc này đã là mười giờ tối, công ty trống rỗng, chỉ có văn phòng của Lương Đình bọn họ còn sáng ánh đèn yếu ớt.
 
Cửa phòng làm việc của Thẩm Quát khép hờ, trong khe cửa lộ ra ánh sáng hơi lam.
 
Lục Yên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thò đầu nhìn tới, đống văn kiện trên bàn làm việc đọng lại thành núi, nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ màn hình máy vi tính.
 
Thẩm Quát nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, một tay đỡ gáy, một chân buông thõng, một cái chân khác lộ ra bên mép ghế sô pha, âu phục màu đen nửa rũ trên người anh.
 
Anh nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng che mí mắt, hô hấp nhẹ nhàng chầm chậm ổn định.
 
Anh quá mệt mỏi rồi.
 
Lục Yên bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất, anh cuối cùng có thể ngủ ngon giấc rồi.
 
Cô không đánh thức anh, nhón chân nhẹ nhàng đi tới trước máy vi tính, trên màn hình máy tính là một khung chat ---
 
Thông báo:
 
Người sử dụng thân mến, khi các bạn nhìn thấy tin tức này thì có nghĩa là phần mềm của Tinh Thần sắp offline, tạo nên sự bất tiện này, tôi xin thay mặt toàn thể nhân viên của Tinh Thần bày tỏ sự áy náy.
 
Mỗi người chúng ta chính là giống như vì sao dày đặc che kín bầu trời đêm, rực rỡ chói lọi, lại xa xôi mà cô độc. Tinh Thần liên kết mỗi một vì sao lại với nhau, đi với các bạn qua 692 ngày, chúng tôi sắp dừng bước tại đây.
 
Khoảng cách đến khi phần mềm này offline vẫn còn mười hai tiếng, khoảng thời gian này để lại cho các bạn tạm biệt lẫn nhau hoặc là lưu lại phương thức liên lạc khác.
 
Nhưng xin hãy tin tưởng tôi, đây không phải là kết thúc. Cuộc đời vẫn còn rất dài*, ngày sau gặp lại.”
 
(*)天涯路远: ẩn dụ cho cuộc đời vẫn còn rất dài, thường dùng khi cáo biệt, từ biệt.
 
----- Thẩm Quát.
 
Lục Yên cảm thấy trong cổ họng chua xót, cô nhấp vào phần lời dặn dò bên dưới thông báo, bình luận của cư dân mạng trong nửa tiếng ngắn ngủi đã có hơn một vạn cái ----
 
“Cái gì! Tinh Thần muốn offline rồi? Không dùng được nữa? Trời ạ! Vì sao lại như vậy!!!!”
 
“Tinh Thần offline, tôi sẽ mất đi rất nhiều bạn bè, bọn họ đều là người xa lạ không quen biết ngoài đời thực.”
 
“Thật là không nỡ, thật sự không nỡ, tôi thật vất vả mới từ tiểu hành tinh thăng cấp lên cấp hằng tinh, 55555.”
 
“Mỗi ngày đăng nhập vào Tinh Thần đều đã quen rồi, tất cả các bạn bè của tôi cũng đều đang dùng Tinh Thần, lão đại, các anh thật sự phải tàn nhẫn như vậy sao, khóc.”
 
“Tôi không xinh đẹp, bạn bè ngoài đời thực rất ít, cũng không dám nói chuyện với ai, sợ người ta không thích tôi. Thông qua Tinh Thần, tôi biết đến rất nhiều người bạn, bọn họ không thèm để ý vẻ ngoài của tôi, nguyện ý nói chuyện phiếm với tôi, nếu như Tinh Thần thật sự offline, tôi sẽ mất đi bọn họ.”
 

 
Lục Yên liên tiếp kéo xuống dưới, trong khu bình luận một mảng kêu rên, nhìn ra được, quần thể người sử dụng gần như đều là người trẻ tuổi, bọn họ bày tỏ sự phẫn nộ, luyến tiếc và bi thương của mình…
 
Ở thời đại này, xã hội Internet ở vào giai đoạn sơ khai, phần mềm xã hội mặc dù không chỉ có một mình Tinh Thần nhưng những công cụ xã hội phổ biến này làm chưa đủ tốt, có rất nhiều khuyết điểm.
 
Dưới tình hình này, Tinh Thần xuất hiện, Thẩm Quát từ lúc vừa mới bắt đầu thì hướng đến thị trường người trẻ tuổi, mở rộng ra nhiều loại phương thức xã giao và trò chơi, đồng thời cũng chú ý đến tình cảm, gần như là vừa xuất hiện liền lấy phong thái vương giả bá chiếm toàn bộ thị trường.
 
Toàn bộ mạng lưới gần như không có bất kỳ công cụ xã hội nào có thể so sánh với lượng người dùng khổng lồ của Tinh Thần.
 
Nếu như không xảy ra điều bất trắc, thứ bày ra trước mặt bọn họ chính là biển lớn Tinh Thần xán lạn cỡ nào.
 

Lục Yên nhìn những bình luận không ngừng này, lòng tràn đầy áy náy, ở mức độ nhất định mà nói, Tinh Thần offline và cô có sự dính líu không thoát được.
 
Ở giữa cô và sự nghiệp Thẩm Quát lựa chọn cô.
 
Lục Yên dùng sức xoa xoa khóe mắt, đi đến bên cạnh Thẩm Quát, đắp áo khoác âu phục trượt xuống lên trên người anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán anh một cái.
 
Đi ra khỏi cửa chính công ty, Lục Yên lấy điện thoại ra gọi điện cho phu nhân Susan của Parto.
 
“Phu nhân Susan, lần trước bà nhắc với tôi chuyện hợp đồng hai năm đã đến kỳ ký tiếp, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi bằng lòng tiếp tục gia hạn hợp đồng.”
 
Susan còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy Lục Yên nói: “Lần này kéo dài trọn đời.”
 
Đầu bên kia điện thoại, Susan im lặng thật lâu: “Nói đi, em có điều kiện gì.”
 
….
 
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua màn lụa trắng nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, Thẩm Quát nháy nháy mắt, tỉnh dậy.
 
Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt to ngu ngơ của Lục Trăn, anh suýt chút nữa đạp cho anh ta một cước.
 
May mà Lục Trăn tránh nhanh.
 
Thẩm Quát ngồi dậy, nhìn thấy Lương Đình Diệp Già Kỳ bọn họ đều tới, còn có mấy người bạn học từ khi tốt nghiệp đại học liền đi theo bọn họ cùng nhau làm việc, tụ hội ở trong phòng làm việc của anh.
 
Thẩm Quát nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hiện tại là bảy giờ sáng, khoảng cách đến khi offline còn hai tiếng nữa.
 
Sớm thế này mà bọn họ đã tụ tập rồi, vẻ mặt mỗi người đều rất nặng nề, cũng chẳng mảy may có ngọn gió vi vu nào thổi đến.
 
Thẩm Quát tháo đồng hồ xuống, để lên bàn.
 
“Chờ đi.”
 
Mỗi một chàng trai cũng không hề nói chuyện, từng người đều tự mình đứng ở một chỗ trong văn phòng.
 
Lúc tám giờ, Tào Chí Đạt âu phục giày da hình người dáng chó lại tới.
 
Vừa nhìn thấy hắn, Lục Trăn giận không có chỗ phát tiết, cầm đồ lau nhà lên liền muốn đuổi người.
 
“Anh lại tới làm gì!”
 
Lần này, bên cạnh Tào Chí Đạt mang theo hai vệ sĩ, che chở cho hắn ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng của Thẩm Quát, cười nói: “Tôi tới chứng kiến thời khắc lịch sử Tinh Thần của các cậu chính thức rớt đài, thế nào, không chào đón à, tôi còn mang theo sâm-panh đấy, giúp các cậu ăn mừng một chút!”
 
Hắn nói xong, còn thật sự lấy ra hai chai rượu sâm-panh bọc giấy thếp vàng, đặt trên bàn trà.
 
Diệp Già Kỳ khó chịu lẩm bẩm: “Tiểu nhân đắc chí.”
 
Không phải là tiểu nhân đắc chí sao, mắt thấy cái đuôi của Tào Chí Đạt đều sắp vểnh lên trời rồi.
 
Thẩm Quát không để ý tới hắn, lặng im ngồi trước bàn, chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua.
 
Ở đây ai cũng không nói gì, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.

 
Tào Chí Đạt vuốt vuốt đồng hồ ở cổ tay mình, thảnh thơi nói: “Tám giờ bốn mươi rồi, không bằng hiện tại liền offline thôi, ngồi ở đây chờ cũng lãng phí thời gian.”
 
Không có ai đoái hoài đến hắn.
 
Hắn tự mình tiếp tục nói: “Chờ đi chờ đi, dù sao thì sớm muộn cũng phải offline, hai mươi phút cuối cùng, à không, mười lăm phút, tôi nhìn xem các cậu còn có thể nhảy ra được biến cố gì.”
 
Vẫn không có ai để ý đến hắn như cũ, hắn có chút lúng túng kéo kéo cà vạt, quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Năm phút cuối cùng, Tào Chí Đạt lại mở miệng: “Thật ra cũng không cần phải quá khó chịu, ha ha, chờ sau khi các cậu phá sản, tất cả mọi thứ bao gồm cả thiết kế của các cậu đều sẽ bị đấu giá, đến lúc đó Tinh Thần sẽ hoạt đồng online bình thường, chẳng qua chỉ là đổi chủ thôi.”
 
Ngón tay thon dài của Thẩm Quát rơi xuống trên nút Enter của bàn phím máy tính, thản nhiên nói: “Tào Chí Đạt, anh thật sự cho rằng, sau khi chúng tôi phá sản thì anh có thể có được Tinh Thần à.”
 
Tào Chí Đạt nghi ngờ nhìn anh: “Có ý gì.”
 
Khóe mắt Thẩm Quát khẽ nhếch, kéo ra một vệt cười lạnh nhạt xa xăm: “Thẩm Quát tôi, xưa nay không làm mai mối cho người khác.”
 
Ánh mắt Tào Chí Đạt khóa chặt trên đầu ngón tay rơi vào nút Enter của anh, trong lòng dâng lên một tia không ổn, trong thoáng chốc nhớ lại, thiết kế của Thẩm Quát lần đầu tiên tham gia thi đấu TXPC lấy được giải, chính là một chương trình tự hủy.
 
Hắn trong nháy mắt hiểu ra ý tứ nơi đáy mắt của Thẩm Quát.
 
“Cậu, cậu muốn hủy đi Tinh Thần? Cậu điên rồi sao?” Tào Chí Đạt kích động đứng lên: “Thứ mà các cậu nhiều năm như vậy mới làm ra được, cậu lại nhẫn tâm hủy đi nó?”
 
Hắn nhìn sang Lục Trăn và Diệp Già Kỳ, vẻ mặt của bọn họ bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước, cũng bình tĩnh tiếp nhận rồi.
 
“Một đám điên! Các cậu điên thật rồi!”
 
Lần này Tào Chí Đạt là thật sự sợ hãi, trước đó hắn chờ đợi Thẩm Quát nhấn nút Enter, nhưng hiện tại, hắn sợ anh sẽ nhấn nút Enter.
 
Một khi nhấn xuống, trên thế giới này liền không còn Tinh Thần nữa.
 
“Thẩm Quát, đừng, đừng kích động, suy nghĩ thật kỹ một chút, đây chính là tâm huyết của các cậu đấy! Hủy đi thật sự là đáng tiếc, Lý tổng của chúng tôi nói, có thể bỏ ra con số này, con số này để mua Tinh Thần của các cậu!”
 
Hắn đưa tay diễn tả số tám ---- tám trăm vạn.
 
“Số tiền này đủ để trả sạch tất cả nợ nần của các cậu.”
 
Mấy người thiếu niên đều không để tám trăm vạn này vào mắt, thứ bọn họ bây giờ hủy đi chẳng qua là một phần mềm, cũng không phải là Tinh Thần, Tinh Thần khắc vào trong đầu bọn họ, chỉ cần bọn họ sẵn lòng thì còn có thể hợp tác, làm ra một “Tinh Thần” giống như đúc thậm chí còn tối ưu hóa hơn nữa.
 
Cho nên, tự hủy chương trình cũng không phải là khí phách thiếu niên nhất thời mà là kết quả nghĩ sâu tính kỹ.
 
Bọn họ sẽ không để cho người khác được lợi lấy được Tinh Thần, lấy được thị trường khổng lồ mà bọn họ vất vả lắm mới giành được, dù là tạm thời chia tay nhưng bọn họ có lòng tin, còn có thể Đông Sơn tái khởi.
 
Lục Trăn cầm lấy cái chổi kích động lại muốn đuổi người, thời gian mấy phút sau cùng, anh ta cũng không muốn cái đồ quỷ sứ đáng ghét này ở đây phá hỏng bầu không khí.
 
Thẩm Quát nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu đếm ngược, đầu ngón tay rơi trên nút Enter của bàn phím cũng không khỏi tăng thêm lực…
 
Nhưng mà đúng vào lúc này, chuông điện thoại văn phòng bỗng nhiên vang lên.
 
Đám người đồng thời cảm nhận được một trận bực bội, Diệp Già Kỳ nhận lấy điện thoại, thái độ ác liệt nói: “Bất kể là ai, lúc này cũng con mẹ nó không rảnh!”
 
Nói xong lời này, Diệp Già Kỳ bỗng nhiên im lặng, nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi liên tục.
 
Thật lâu sau, anh ta cúp điện thoại, nói với Thẩm Quát: “Chúng ta… có vốn rồi.”
 
Lục Trăn buông cây chổi xuống, không thể tin vào tai mình: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
 
“Có người muốn đầu tư vào Tinh Thần!” Diệp Già Kỳ không kìm nén được tâm tình hưng phấn: “Chuỗi vốn của chúng ta có thể bổ sung rồi!”
 
Ngón tay rơi trên nút Enter của Thẩm Quát bỗng nhiên thu lại, lòng bàn tay đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng tinh mịn.
 
*
 

Không thể nghi ngờ, một khoản tiền đầu tư lớn này đến từ Parto đã giải quyết vấn đề khẩn cấp hiện nay của Tinh Thần.
 
Không chỉ có Thẩm Quát Lục Trăn bọn họ thở phào nhẹ nhõm mà người sử dụng của cả mạng lưới Tinh Thần cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Bọn họ không nỡ hủy đi tài khoản xã hội kinh doanh gần một năm, đối với bọn họ mà nói, Tinh Thần không chỉ là một phần mềm xã hội, nó càng là liên hệ duy nhất để bọn họ trở thành bạn bè với người xa lạ.
 
Chính như Thẩm Quát nói, mỗi người, giống như vì sao trên trời, rực rỡ lấp lánh lại vô cùng cô độc.
 
Tinh Thần giống như lưới nhện giăng đầy, kéo liên hệ giữa hai bên gần lại với nhau hơn, từ nay về sau, bầu trời đầy sao không còn cô độc nữa.
 
Nhưng mà, trái tim Thẩm Quát không có cách nào yên được, anh biết, Parto không thể vô duyên vô cớ đầu tư vào Tinh Thần.
 
Sau bữa cơm chiều, Lục Yên ngồi xếp bằng trên giường, chơi máy chơi game PSP, Thẩm Quát dựa vào cạnh cửa, sững sờ nhìn bóng lưng cô.
 
Cô nhóc mặc chiếc áo thun trắng rộng rãi của anh, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn được tôn lên càng ngày càng lung linh ngây thơ.
 
Áo thun trắng rất cũ kỹ rồi, là chiếc áo anh từng mặc thời cấp ba, hiện tại đã sớm không mặc nữa, nhưng mà Lục Yên rất thích chiếc áo này, trước đó lúc dọn nhà, cô cố ý giữa chiếc áo này lại, Thẩm Quát không mặc nữa, cô bèn mặc nó làm áo ngủ.
 
Hình in trước ngực mặc dù đã hoàn toàn phai màu nhưng Lục Yên luôn nói, chiếc áo này có mùi thuở thiếu thời của Thẩm Quát.
 
“A, thua rồi!” Lục Yên kích động đập đập đầu giường, nghiêng mặt qua nhìn thấy Thẩm Quát đứng ở cạnh cửa, cô chớp mắt mấy cái, ngồi thẳng người: “Anh nhìn cái gì vậy?”
 
Thẩm Quát nhìn cô thật sâu, không nói gì.
 
Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng sữa, ánh sáng dìu dịu bao phủ anh, khí chất ôn hòa.
 
Phần lớn thời điểm Lục Yên gặp anh, anh đều một thân âu phục chuyên nghiệp, rất hiếm khi gặp được lúc anh có sự thư giãn thường ngày.
 
Đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy kia, nhìn đến mức Lục Yên không khỏi có chút chột dạ, cô vén sợi tóc ra sau tai, cúi đầu nhìn màn hình PSP của cô một cái, lại nhìn sang Thẩm Quát: “Anh… nhìn em như vậy làm gì.”
 
Thẩm Quát đi đến bên giường, ánh mắt rơi trên máy chơi game của cô, dịu dàng hỏi: “Đang chơi cái gì vậy?”
 
“Game đó, lúc nào cũng thua, một trận cũng chưa từng thắng.”
 
Thẩm Quát nhận lấy máy chơi game, rất nhanh nhẹn và thành thục giúp đỡ cô vượt bàn, một lần nữa trả lại cho cô: “Thắng rồi.”
 
“Ơ kìa…?”
 
Cô nhìn chữ thuận lợi thông qua trên màn hình, lại hơi liếc nhìn Thẩm Quát.
 
Vì sao đàn ông lúc nào cũng không hiểu, thứ cô muốn cũng không phải là thắng trò chơi, cô muốn tự mình thắng mà!
 
Lục Yên do dự hỏi: “Có phải anh có lời muốn nói không?”
 
Thẩm Quát cầm tay cô, đầu ngón tay tinh tế vẽ theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay cô.
 
“Em lại giúp anh một lần nữa.”
 
“Ờ.”
 
Cũng biết là không thể gạt được anh.
 
Lúc trước, khi anh vẫn là một sinh viên nghèo không có gì cả, Lục Yên giúp anh nộp học phí ba ngàn tệ.
 
Sau đó, Thẩm Quát đặt mua vài bất động sản đều không thương lượng với cô, toàn bộ viết tên cô.
 
“Vậy lần này anh nên dùng cái gì để cảm ơn em?” Hô hấp nóng ướt của anh lướt qua cổ cô, mang theo một chút ý vị kiều diễm.
 
Cột sống của Lục Yên vọt lên một hồi giật mình, xê dịch vào trong góc bên cạnh, sợ hãi mà nhìn anh: “Không, không không không cần khách sáo, em… em cũng không hoàn toàn vì anh, còn có bố em…”
 
Thẩm Quát nhìn cô, khóe miệng bỗng nhiên giương lên, lại gần nhẹ nhàng hôn môi cô một cái, niêm phong lời còn lại của cô trong cổ họng.
 
Anh mở cúc áo ở cổ, dịu dàng nói: “Lục Yên, làm đi.”