Trở Về Năm Cấp 3

Chương 6




"Tôi bảo cậu ấy đi ra ngoài thì liên quan gì đến cậu!" Trương Mộng Dao vươn tay đẩy Lục Tiểu Xuyên ra: "Cậu không ngồi đàng hoàng vào, đừng dựa sát vào tôi như vậy, ngửi thấy mùi của cậu là tôi muốn nôn."

Sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy, trước kia sao không phát hiện hai người này lại nói chuyện thân thiết như vậy, còn dựa gần nhau nữa.

"Cô kêu Thôi Triết ra ngoài làm gì?" Thôi Triết dựa gần cô như vậy sao cô không đẩy cậu ta ra, vừa vào đến lớp đã thấy bọn họ xì xào bàn tán ở đó, hai người bọn họ tại sao lại nói chuyện với nhau.

"Đánh cậu ta? Như thế nào, cậu cũng muốn bị đánh sao." Mộng Dao bẻ ngón tay.

"Chỉ dựa vào cậu mà đòi đánh tôi?" Thôi Triết chỉ vào chính mình cười nhạo: "Trương Mộng Dao cậu não tàn à, cậu có thể đánh tôi sao, tay chân thì gầy yếu."

"Vậy thì cậu có muốn thử không?"

"Thử cái gì, một phát là tôi có thể hạ gục cậu." Thôi Triết trợn mắt.

"Tôi muốn thử xem." Lục Tiểu Xuyên mỉm cười, nói nhỏ vào tai cô: "Nghe nói khi còn học đại học, cô đã học Sanda ba năm. Tôi muốn lĩnh giáo cô."

(*) Sanda: còn được gọi là tán thủ. Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

"Đánh cậu? Tôi sợ làm bẩn tay." Mộng Dao chán ghét liếc nhìn anh, cô thật sự không muốn nói lời nào với anh.

Trương Mộng Dao hờ hững lấy bài tập ra, không để ý đến hai người thần kinh này nữa, Tiểu Xuyên nhìn Thôi Triết, nhún vai ngồi xuống.

Thôi Triết cảm thấy Trương Mộng Dao điên rồi, đối với cậu ta còn chưa tính, cô vậy mà còn dám nói như vậy với Tiểu Xuyên.

"Thôi Triết, cậu làm gì trên ghế của tôi vậy? Mau về chỗ đi." Tống Tư Đình vừa đến đã dùng sách vỗ vào đầu Thôi Triết.

"Làm gì mà hung dữ như vậy?" Thôi Triết trừng mắt nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ đàn ông tốt sẽ không đánh phụ nữ, liền ngồi trở lại chỗ của mình.

Lúc này Trương Mộng Dao mới quay đầu lại, cười với Tống Tư Đình: "Tống Tư Đình, cậu đến rồi, có thể cho tớ mượn sách bài tập để chép được không?"

Tống Tư Đình, dùng từ của năm 2015, cô ấy chính là học bá, so với đứa học dốt như cô thì tốt hơn nhiều, cô ấy lớn lên không xinh đẹp lắm nhưng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Ngày thường cô ấy sống khá vô tư, nhưng bởi vì cô ấy nói chuyện quá thẳng thắn, luôn làm mất lòng mọi người, và bởi vì thành tích của cô ấy quá tốt nên luôn bị ghen tị, không có ai làm bạn với cô ấy, khi đó cô ấy cứ một mình học, một mình về nhà.

Cô và cô ấy ngồi trước sau nhau ba năm liền. Vào năm lớp 10, vì cô sống khá nội tâm nên không thích giao tiếp với người khác nên cô không có tiếp xúc nhiều với bàn trước và bàn sau của cô, nhưng từ khi xảy ra vụ trộm đồ, ở lớp này cô chỉ tin vào bản thân mình.

Cô còn nhớ rõ lần mình bị xa lánh, lúc vào liền bị dội cả chậu nước vào người, bị mọi người chê cười, nên cô đã chạy vào nhà vệ sinh nữ khóc lóc một hồi.

Chính cô ấy là người đưa chiếc khăn tay cho cô.

Tống Tư Đình sửng sốt trong giây lát, trong ấn tượng của cô, Trương Mộng Dao chưa bao giờ chủ động nói lời nào với cô.

"Được thôi." Tư Đình rất thích cô gái này ngay từ khi mới vào lớp. Cô rất dễ thương và ít nói, khiến mọi người bất giác muốn làm bạn tốt với cô, nhưng cô sống quá nội tâm, mỗi ngày cô chỉ dính lấy Ngô Nghệ Hinh. Sau vài lần cố gắng nói chuyện với cô, cô không nóng không lạnh khiến Tống Tư Đình từ bỏ, hôm nay cô lại chủ động nói chuyện và mỉm cười với chính mình, thật tốt quá.

"Cảm ơn cậu, Tư Đình, cậu thật tốt bụng." Trương Mộng Dao từ trong túi lấy ra một gói đồ ăn vặt, buổi sáng cô đi ngang qua cửa hàng nhỏ đã mua, đưa cho Tống Tư Đình: "Cho cậu cái này."

Tống Tư Đình kinh ngạc nhìn Trương Mộng Dao, cô rất vui, nhưng lại ngượng ngùng khi nhận lấy quà từ người khác: "Mượn sách bài tập để chép thôi mà, không cần cái này đâu......"

"Không phải tớ đang hối lộ cậu sao?" Mộng Dao tinh nghịch chớp mắt nhìn cô ấy: "Cậu cũng biết tớ học không tốt và không thích làm bài tập. Cái này là dùng để hối lộ lâu dài nha."

Tống Tư Đình bị chọc cười, cô cầm lấy túi đồ ăn vặt, hơi ngạc nhiên, Mộng Dao trở nên vui vẻ như vậy từ khi nào.

Mộng Dao lấy những quyển bài tập đi, và ngay khi cô định chép chúng, chúng đã bị Lục Tiểu Xuyên giật lấy.

"Cậu làm cái gì đấy?"

"Không làm gì cả, tôi cũng chưa làm xong bài tập." Lục Tiểu Xuyên bĩu môi nói.

"Cậu làm bài tập từ khi nào thế?"

"Bắt đầu từ ngày hôm nay."

"Đây là do tôi mượn." Mộng Dao lấy lại bài tập về nhà, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình mà không làm gì hết, cô phớt lờ anh và bắt đầu chép bài.

Khi trở lại trường, cô thấy mình vẫn không thích đi học, lời giáo viên nói như đọc kinh khiến cô cảm thấy rất buồn ngủ.

Rốt cuộc cũng qua đến trưa, tên Lục Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng đi ăn cơm, cô cảm thấy cả buổi sáng anh đều nhìn chằm chằm cô, lúc bọn họ xuyên qua cùng nhau chắc anh sẽ không nghĩ chuyện này là do cô dở trò ma quỷ làm ra chứ, nếu vậy thì trí tưởng tượng của anh phải phong phú đến mức nào?

Nếu cô thực sự biết dở trò quỷ, thì anh đã chết 18.000 lần rồi.

Lục Tiểu Xuyên và Thôi Triết đang ngồi ăn mì thịt bò ở quầy ăn nhanh bên cạnh trường học, Lục Tiểu Xuyên vừa ăn vừa nhìn quán ăn nhỏ đổ nát này, anh thực sự rất nhớ nó. Năm đó, anh còn là một học sinh nghèo, lại không thích ăn đồ ở trong căn tin trường. Xung quanh trường học, chỉ có cửa hàng này là có bán đồ ăn. Gần như mỗi ngày, anh đều ăn ở đây với Thôi Triết, nháy mắt liền ba năm.

Ngẫm lại, anh cũng đã thực hiện được ước mơ của mình, là một nhà thiết kế thời trang, anh cũng có chút danh tiếng ở trong giới, một chặng đường thuận buồm xuôi gió(*), nhưng anh vẫn chưa hài lòng.

(*) thuận buồm xuôi gió: một đường suôn sẻ.

Nghĩ đến đây, anh thở dài ngao ngán.

Ước mơ chỉ đẹp khi vẫn là ước mơ, khi đã thành hiện thực rồi mới thấy rằng chúng quá khác so với những gì mình tưởng tượng.

Đã có những lúc cảm hứng cạn kiệt không nghĩ được gì, thậm chí còn bị trầm cảm vì không thiết kế được cái gì đó, thậm chí khi làm ra thứ gì đó, cũng cảm thấy nó là rác rưởi.

Tại sao lại phải ép chính mình như vậy, vẽ ra được bản thiết kế thì tốt, không vẽ ra được cũng không sao, không phải bây giờ anh còn đang ngồi đây ăn mì sao.

Trương Mộng Dao, cô ấy cũng có trải nghiệm giống như mình, cô ấy sẽ nghĩ sao.

"Sáng nay, cậu đã nói gì với Trương Mộng Dao vậy?" Lục Tiểu Xuyên thản nhiên hỏi.

"Không có gì, tôi chỉ hỏi hôm qua cô ấy cùng cậu đã xảy ra chuyện gì. Hôm qua hai người nhìn như bị trúng tà."

"Không phải chỉ là trúng tà..."

"Cái gì?"

"Không có gì, không cần quan tâm đến cô ấy." Cảnh hai người nói chuyện lúc sáng thật sự rất chướng mắt, Trương Mộng Dao này, anh không thể để bạn bè của mình liên quan đến cô.

"Ồ, tôi biết, tôi không để ý cô ấy, tôi biết cậu thích cô ấy, tôi sẽ không cướp tình yêu của cậu đâu." Thôi Triết tựa hồ đã biết tất cả.

Lục Tiểu Xuyên suýt nữa phun ra canh trong miệng, anh nuốt xuống, hai mắt rực lửa: "Ai thích cô ấy?"

"Còn không chịu thừa nhận, có gì đâu mà phải xấu hổ." Thôi Triết vỗ vỗ vai anh: "Trương Mộng Dao khá tốt."

"Cô ấy có gì tốt." Lục Tiểu Xuyên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Tôi không thích cô ấy, cậu nghe cho kỹ."

"Ồ, không thích thì thôi." Tên này thực cứng ngắc, cậu ta cùng anh làm bạn bè đã nhiều năm, anh thích ai cậu còn không phân biệt được sao, rõ ràng là thích Trương Mộng Dao.

"Cậu biết rõ thì tốt."

"Này, hôm nay Trương Mộng Dao sao mà đột nhiên chuyển từ gái ngoan thành hung bạo vậy, còn muốn đánh tôi nữa, mẹ nó, tôi không đánh con gái." Huống chi là cô gái mà Tiểu Xuyên thích.

"Cậu." Lục Tiểu Xuyên nhìn hắn, do dự nói.

"Tôi cái gì."

"Cậu thực sự không thể đánh lại cô ấy....."

"Cái gì? Cậu còn nói tôi không bằng một đứa con gái nhỏ đó sao!" Thôi Triết tức giận, đây không phải là đang xúc phạm tôn nghiêm đàn ông của cậu sao.

"Hahaha, đùa thôi."

Mộng Dao đang ăn hộp cơm cô mang theo hồi sáng một mình trong lớp, tay nghề của mẹ cô vẫn tốt như ngày nào, mặc dù đồ ăn có chút lạnh nhưng cô vẫn ăn rất vui vẻ.

Lâu lắm rồi mới an tĩnh như vậy. Mặc dù đi học thật buồn tẻ, nhưng ít nhất không phải bận rộn mỗi ngày.

Tại sao cô lại quay lại đây? Tại sao cô lại từ năm hai mươi tám tuổi trở về năm mười sáu tuổi? Tại sao lại cùng Lục Tiểu Xuyên....

Tiếu Vũ của bây giờ đang làm gì, cô ấy là đứa bạn cùng phòng ngốc nghếch của cô, một người bạn cùng phòng ở thành phố khác.

Cô nhớ cô ấy lắm, ban đầu cô nói sau chuyến đi này về sẽ cùng nhau đi ăn lẩu, Tiếu Vũ đã chiều chuộng cô bấy lâu và muốn cô đãi cô ấy, cuối cùng cũng có tiền, muốn đãi cô ấy một bữa ăn thật ngon. Nhưng không nghĩ tới chuyện này.

Mộng Dao đắm chìm trong những suy nghĩ của mình đến nỗi cô không hề để ý đến có một người đang bước vào lớp.