Trở Về Năm Cấp 3

Chương 20




Trước khi vào tiết học giữa trưa, chủ nhiệm lớp đi đến thông báo một việc khiến cả lớp chỉ muốn đập đầu vô gối tự tử.

Đó chính là đại hội thể thao hàng năm của trường lại sắp đến nữa rồi. Chuyện này vốn nên khiến cả lớp háo hức chờ mong nhưng lần này, mỗi lớp cần phải chuẩn bị một bài nhảy thể dục nhịp điệu, đến lúc đó sẽ tổ chức thi đấu giữa các lớp với nhau...

Điều này có nghĩa là mỗi ngày cả lớp đều phải đứng dưới ánh nắng cháy da và điên cuồng vận động.

Khi giáo viên vừa đi, cả lớp lập tức nổ tung.

"Mẹ nó, hiệu trưởng bị động kinh à!" Thôi Triết đập bàn đứng phắt dậy, khuôn mặt tràn đầy sự bất mãn.

"Tôi cũng thấy vậy." Lục Tiểu Xuyên cũng phụ họa theo.

"Đúng là thần kinh mà." Trong lòng Tống Tư Đình đầy sự tức giận.

Còn Mộng Dao ấy à, có vẻ vẫn còn say giấc nồng chưa có dấu hiệu tỉnh lại...

Những tiếng ồn ào oán giận trong lớp học lập tức biến mất không dấu vết ngay khi cô giáo tiếng anh vừa xuất hiện.

Quả nhiên, ai cũng sợ bà cô ma quỷ này.

Lúc này Lục Tiểu Xuyên đang chìm trong suy nghĩ, anh hơi nhíu mày.

Chuyện gì đã xảy ra? Trong trí nhớ của anh thì cho tới giờ cũng chưa từng có trận thi đấu thể thao nào, là anh nhớ nhầm sao? Không thể nào, anh nhớ rõ ràng là trường học chỉ cho phép lớp mười và mười một tham gia đại hội thể thao. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi bọn họ học lớp mười một thì chủ nhiệm trường lên cơn, nói cái gì mà không thể tham gia đại hội thể thao, bởi vì như thế sẽ trễ nãi việc học hành. Vì vậy bọn họ trở thành nhóm người xui xẻo chỉ được tham gia đại hội thể thao đúng một lần, đợi đến khi bọn họ học xong lớp mười một rồi lại có thể tiếp tục tham gia.

Bởi vì lúc đó chủ nhiệm thật sự rất "thiếu đòn" cho nên anh nhớ rất rõ.

Nói dễ hiểu hơn là năm mười một của anh căn bản không hề có đại hội thể thao gì cả, càng không có mấy cái thi đấu thể thao chán như con gián này.

Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?

Bất đắc dĩ, đành phải chuyển dời ánh mắt sang người đang ngủ như lợn chết bên cạnh, xem ra cần phải tìm cơ hội hỏi cô một chút, suy cho cùng cũng chỉ có cô là biết rõ chuyện trước kia.

Lục Tiểu Xuyên gõ nhẹ ngón trỏ xuống bàn hai cái, nhưng con heo nhỏ ngốc nghếch kia vẫn không nhúc nhích chút nào.

Anh lại gõ thêm hai cái, vẫn im ru.

"Này." Anh cúi đầu, tinh nghịch thổi hơi vào tai cô.

Mộng Dao vẫn duy trì tư thế đà điểu vùi đầu, không hề ngồi dậy.

"Cô ơi." Lục Tiểu Xuyên giơ tay, thái độ "tôi là học sinh ngoan không ai sánh bằng": "Đại biểu môn cô ngủ trong giờ học."

Cô Xuân Hoa đẩy nhẹ mắt kính trên sống mũi, ngừng giảng bài. Cô giáo lấy một viên phấn và ném đi, viên phấn rơi ngay chóc bạn học Trương Mộng Dao.

Nhưng mà cô vẫn không tỉnh lại.

"Trương Mộng Dao." Cô Xuân Hoa rống lên như sư tử Hà Đông.

Nhưng mà cô vẫn nằm im đó, vốn dĩ Lục Tiểu Xuyên đang ở một bên chờ xem trò cười thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Trương Mộng Dao." Anh đưa tay đẩy cô.

Vẫn không động đậy...

"Trương Mộng Dao!" Lục Tiểu Xuyên dùng sức đẩy mạnh cô, nhưng cô vẫn không có chút phản ứng nào, anh sốt ruột đến nỗi đẩy phần đầu đang rúc vào giữa hai tay của cô ra một cách thô lỗ.

Sắc mặt cô trông tái nhợt đến kì lạ, cứ như là không còn ý thức vậy.

"Dao Dao bị sao vậy?" Tống Tư Đình thấy Mộng Dao không bình thường nên cũng sốt sắng hỏi.

"Trương Mộng Dao, Trương Mộng Dao, cậu tỉnh dậy, tỉnh dậy!" Lục Tiểu Xuyên vỗ nhẹ lên má cô, nhưng cô hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

"Đưa trò ấy đi bệnh viện nhanh." Cô Xuân Hoa chân đang mang cao gót cũng chạy bước nhỏ qua, đỡ Mộng Dao dậy: "Cả lớp tự học, Lục Tiểu Xuyên qua đỡ bạn ấy với cô."

"Dạ." Lục Tiểu Xuyên không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay. Anh nắm một cánh tay của Mộng Dao quàng lên vai mình: "Cô ơi, một mình em đỡ bạn ấy là được rồi, cô cứ buông ra đi, ba người không dễ đi."

"Tớ cũng muốn đi nữa." Tống Tư Đình đứng lên, đi theo bọn họ ra ngoài nhưng bị cô Xuân Hoa ngăn lại một cách vô tình.

"Em ở lại tự học tiếp đi, không cần nhiều người như vậy làm gì, em đi theo cũng chỉ thêm phiền thôi."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, sẽ không sao đâu, em yên tâm đi." Cô Xuân Hoa vỗ vỗ vai Tống Tư Đình giúp cô ta bình tĩnh lại, sau đó lại chạy bước nhỏ đuổi theo Lục Tiểu Xuyên. 

Cả người Trương Mộng Dao đều dựa lên người Lục Tiểu Xuyên nhưng anh không hề cảm thấy nặng, bởi vì cô quá gầy, vì sao từ trước đến giờ anh lại không nhận ra rằng cô gầy đến như vậy, anh nắm lấy cổ tay cô, sự mảnh khảnh kia khiến cho anh không dám dùng chút một chút sức nào cả, chỉ sợ vừa không cẩn thận thì sẽ bóp nát nó.

Cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô yên tĩnh như thế, anh cảm thấy cô như một cái xác không hồn, cơ thể đã lạnh băng, cô dán sát vào người anh như vậy nhưng anh cũng không thể cảm nhận được nhịp tim của cô, anh không dám dừng bước, càng không dám kiểm tra xem thử cô có còn thở hay không, bởi vì lúc này đây anh đang bị một nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy.

Sống cũng như chết, chết cũng như sống.

Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện tám chữ này.

Anh và linh hồn của cô cùng xuyên qua cũng đã rất quái dị, đã bao nhiêu lần anh tự hỏi rằng không biết có phải là bọn họ đã chết trên chuyến xe buýt đó rồi hay không, có lẽ căn bản là bọn họ không thể quay trở về, bọn họ chỉ là những linh hồn không trọn vẹn mà thôi.

Rốt cuộc thì đây là cái thế giới như thế nào vậy..., Trương Mộng Dao, cậu tuyệt đối không thể chết được!

Quãng đường từ khu dạy học đến cổng trường cũng chỉ là một đoạn ngắn thôi thế nhưng cứ như đã rút hết sức lực cả đời của anh, sau khi đưa cô vào taxi thì cả người anh đã mềm nhũn cả ra.

Vì sợ đầu cô bị đụng đầu vào cửa sổ xe nên Lục Tiểu Xuyên đã cẩn thận để cho cô dựa vào vai mình.

Nếu linh hồn của cô thật sự không còn ở đây nữa, vậy thì đi bệnh viện sẽ còn có tác dụng sao. Giây phút này anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã bắt nạt cô, thậm chí là chỉ vừa mới đây thôi, anh còn muốn trêu cợt cô, Lục Tiểu Xuyên, tại sao mày lớn chừng này rồi mà còn xử sự như một đứa trẻ con vậy, anh bị sao thế này, vì sao chỉ cần là chuyện liên quan đến cô thì anh giống như biến thành một người khác.

Cô đã nói với anh rằng cô không có trộm món đồ đó và anh cũng đã tin lời cô rồi, vậy thì tại sao anh còn muốn đùa cợt cô, muốn bắt nạt cô chứ?

Lục Tiểu Xuyên, mày bị làm sao vậy?

Lúc này anh rầu rĩ muốn chết, hối hận muốn chết, trong lòng có cả ngàn câu vạn câu xin lỗi muốn nói với cô.

Vì sao chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ biến mất là anh như bị cuốn vào mê cung, không biết phải nghĩ gì và nên làm gì.

Anh cảm nhận được cơ thể của cô càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh lẽo. Anh không dám kiểm tra nhiệt độ nơi chóp mũi của cô, không dám nhìn gương mặt đang trắng bệch không chút máu của cô.

Trương Mộng Dao, cậu đừng chết.

Không cho phép cậu chết.