Trở Về Năm Cấp 3

Chương 18




Bốn người đều có tâm tư đi theo cặp trên phố, Lục Tiểu Xuyên và Thôi Triết đi ở trước, Mộng Dao và Tống Tư Đình đi sau.

"Tư Đình, sao Lục Tiểu Xuyên cũng đến?"

"Tớ cũng không biết nữa, Thôi Triết không nói."

"..."

Hắn ngại cô làm bóng đèn chưa đủ sáng à, một vừa hai phải thôi chứ. Giờ đây, cô chỉ còn cách dính lấy hắn.

Trong lòng Mộng Dao thầm tính toán, bất tri bất giác đã đến cửa rạp chiếu phim.

Bọn họ cùng đi vào, Lục Tiểu Xuyên và Thôi Triết xếp hàng đằng kia mua vé, Tư Đình dặn Mộng Dao đứng đó đợi, cô ấy mua bắp rang.

Đợi một hồi, bắp rang đã có, Mộng Dao đưa tay nhận lấy, vừa muốn lấy tiền ra trả thì đã bị một bàn tay giành trả trước.

"Sao anh lại qua bên này?" Mộng Dao vừa thấy Lục Tiểu Xuyên, nghĩ thầm, hắn không phải đang đứng kia xếp hàng mua vé sao.

"Cô nói gì?" Mặt Lục Tiểu Xuyên vô biểu tình hỏi lại.

"Sao tôi biết được," Mộng Dao nhìn bộ mặt lạnh của hắn, có chút bực mình. Sao lại giận rồi, cô đã chọc gì đến hắn đâu, "Chờ chút, để tôi trả tiền."

"Trước giờ tôi không có thói quen để con gái trả tiền," hắn nói với vẻ đương nhiên.

"Ờ..." Mộng Dao nghẹn lời.

"Dao Dao, mua bỏng ngô xong rồi?" Tống Tư Đình chạy tới, hưng phấn phất phất vé trên tay, "Cậu xem, hôm nay thật may mắn, vừa vặn có vé hỉ kịch, tớ thích xem loại này nhất, hẳn sẽ rất tuyệt."

"Ừ," Mộng Dao cười cười.

"Chẳng qua chỉ còn suất phía trước và hai hàng suất phía sau. Vừa đủ, Mộng Dao, tớ với cậu ngồi cùng nhau, hai người bọn họ ngồi cùng nhau, cậu muốn ngồi phía trước hay phía sau đây."

Mộng Dao nhìn nhìn biểu tình Tống Tư Đình, hắn hơi nhíu mày...

Cậu ấy quả thật không thể giấu được tâm tư, cô đoán hiện tại hẳn Tống Tư Đình đang rất muốn ngồi cạnh Thôi Triết nhưng không nỡ bỏ mặc cô. Con gái mà, da mặt mỏng là chuyện bình thường.

Thôi Triết thường ngày mồm miệng nhanh nhảu, lúc này lại ỉu xìu. Cậu không thể ưỡn ngực bá đạo nói, tôi muốn ngồi cùng Tư Đình sao, với tính tình này không biết sẽ theo đuổi đến bao giờ nữa.

Mộng Dao duỗi tay lấy bốn tấm vé, chọn hai vé sau, "Tôi và anh là bạn cùng bàn nên ngồi cạnh nhau đi. Tư Đình, cậu với Thôi Triết ngồi hàng trước được không?" Mộng Dao nắm lấu cánh tay Tống Tư Đình, làm nũng quơ quơ.

"A?" Tống Tư Đình mở to mắt, sao Mộng Dao lại muốn ngồi cùng Lục Tiểu Xuyên, không phải cô ghét Lục Tiểu Xuyên nhất ư.

Thôi Triết cũng có vẻ rất king ngạc, cậu chạm vào khuỷu tay Lục Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt dò hỏi này là chuyện gì đang xảy ra...

Lục Tiểu Xuyên biết Trương Mộng có ý định gì, cô muốn giúp đỡ người khác.

"Tôi không muốn," Lục Tiểu Xuyên ghét bỏ nhìn thoáng qua Trương Mộng Dao, "Tôi không muốn ngồi cạnh cô."

"Vậy anh theo tới làm gì!" Trịnh Mộng Dao dùng tay không tàn nhẫn véo bắp tay hắn, "Ai bảo anh đến, tới rồi phải ngồi cùng tôi, tôi nói tôi muốn ngồi cạnh anh, anh phải ngồi cạnh tôi."

Hắn sao lại tới? Hắn cũng không biết tại sao hắn tới. Thôi Triết kêu hắn tới thì hắn tới thôi.

Cũng đâu phải tới gặp cô.

"Tại sao?" Lục Tiểu Xuyên nhướng mày.

"Tôi nói gì chính là cái đó."

Lục Tiểu Xuyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, hắn mỉm cười ôm lấy bả vai Mộng Dao, dán môi bên tai cô, dùng ngữ điệu đặc biệt mê người: "Cô muốn ngồi cùng tôi như vậy, có phải thích tôi không?"

"Thần kinh à!" Mộng Dao hoảng loạn đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiến về phía trước, bước đi hai bước, rồi lại lui trở về, thô lỗ túm lấy quần áo hắn, "Tóm lại, anh ngồi cùng tôi!"

Lục Tiểu Xuyên ngoan ngoãn, không phản kháng nữa đi theo cô, nhìn cô tức giận phía trước, ánh mắt lại rơi xuống bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm áo hắn của cô, tâm trạng hắn bỗng tốt lên.

Cô giống như một con mèo nhỏ xù lông, cột tóc đuôi ngựa đung đưa nhẹ nhàng vì cử động lớn, hắn thật muốn duỗi tay, vuốt ve bộ lông của cô.

Đột nhiên ý thức mình đang cười vì cô, Lục Tiểu Xuyên vội lắc lắc đầu, ném sạch sẽ những ý nghĩ lộn xộn đó đi.

Hắn đang nghĩ gì vậy.

Trong rạp chiếu phim tối um, có người thỉnh thoảng nhìn vào màn hình lớn rồi bật cười thoải mái, có người mơ màng sắp ngủ, phảng phất giây tiếp theo sẽ ngã vào vai bạn trai, bạn gái của mình mà ngủ.

Ngồi ở hàng ghế cuối rạp, chàng trai vô cảm nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhìn đến buồn cười cũng không có một chút biểu cảm gì, cô gái thì vừa ăn bắp rang, vừa cười thực vui vẻ, nhưng nụ cười của cô lại có chút kỳ quái. Hai người vừa không giống một đôi vừa không giống bạn học nhưng thỉnh thoảng chàng trai sẽ thò tay vào thùng bắp rang lấy mấy miếng ăn, bọn họ hẳn là quen biết nhau.

Lục Tiểu Xuyên sững sờ đã lâu, phim chiếu cái gì hắn hoàn toàn không biết, bên tai hắn đều là tiếng cười cùng với tiếng nhai bắp rang giòn tan của cô.

Mà Mộng Dao cũng không hơn gì hắn, cô hoàn toàn cười lấp liếm theo mọi người, không biết tại sao, Lục Tiểu Xuyên ở cạnh cô, cô liền có chút khẩn trương. Hắn vừa mới cùng cô nói chuyện thời điểm, môi đụng phải lỗ tai cô, cái loại cảm giác này làm cô nghĩ đến liền tê dại, đầu cô trống rỗng,  cô không biết phim diễn cái gì, chỉ có thể xấu hổ hướng miệng nhét bắp rang vào, cô lén lút nhìn Lục Tiểu Xuyên một cái, nhìn đến hắn xem phim chăm chú như vậy, cô có chút tức giận, dựa vào cái gì liền cô một người ở chỗ này thất thần.

"Này," Lục Tiểu Xuyên rốt cuộc nhịn không được, hắn đoạt bắp rang trong tay Mộng Dao, "Đừng ăn nữa."

"Sao lại không được ăn!" Mộng Dao trừng mắt với hắn, người này có bệnh à.

"Nhai rào rào, thực khó chịu," hắn đang nói cái gì vậy, hắn cũng không muốn thế.

"Không cần anh ngồi đây, nếu không thích thì cút," Còn giải hòa, đây là thái độ giải hòa của hắn sao? Cô đã sớm biết Lục Tiểu Xuyên bị tâm thần, sao còn tin tưởng hắn có thể khôi phục bình thường, cô quả thật bị nước đầu vào rồi.

"Anh cho rằng tôi muốn xem à?"

"Cô không muốn xem thì về!"

"Về thì về!"

Hai người nổi giận đùng đùng đi đến cửa rạp chiếu phim, nhìn nhau chằm chằm rồi liếc mắt một cái, một người bên trái một người bên phải, nhanh bước đi.