“Thẩm Quát, chú chờ một chút, cô gái này... Nhìn quen mặt nhỉ.”
Ngô Cường nói xong đứng lên, đi tới phía bọn họ.
Lục Yên tránh ánh mắt đi, phát hiện cánh tay của Thẩm Quát đang đặt trên vai cô hơi căng thẳng, theo bản năng mà ôm cô vào trong.
Ngô Cường cùng bọn Triệu Cực đi lại, đánh giá cô gái phía sauThẩm Quát, cười nói: “Nhìn rất quen mặt, hôm bị cháy cô ta cũng ở đó, hình như còn đứng chung một chỗ với tiểu tử thối Lục Trăn, chẳng lẽ là bạn gái của hắn?”
Thẩm Quát thấy Lục Yên đã bị nhận ra, lập tức xách cô đến trước mặt, một tay vén tóc ở mang tai, một tay khác nâng gáy cô lên, làm bộ đang đánh giá cô.
Động tác có chút thô bạo, Lục Yên cảm giác da đầu mình đều bị anh làm đau.
Anh quay mặt Lục Yên qua nhìn vài giây, quay đầu lại nói: “Ồ, em biết nha đầu này.”
Ngô Cường nhìn Thẩm Quát, đáy mắt hàm một tia thâm ý: “Tiểu Thẩm, chú biết cô ta à?”
“Em gái của Lục Trăn, là một đứa thiểu năng trí tuệ, trước kia còn bị lừa bán, gần đây mới tìm được.”
Lục Yên lĩnh hội ý của Thẩm Quát, vội vàng trốn ra phía sau anh, ôm cánh tay anh làm bộ sợ hãi, run bần bật.
“Bị ngốc? Nhìn không giống lắm?”
Triệu Cực đi tới, ghé sát vào quan sát Lục Yên, không như mong đợi, Lục Yên cầm chén rượu bên cạnh hắt vào mặt hắn.
“Ha ha ha!” Cô vỗ tay và cười phá lên: “Chơi vui quá đi!”
Ngay cả Thẩm Quát cũng cảm thấy kinh hãi.
Tính tình nóng nảy của nha đầu này thật sự không khác gì Lục Trăn, đột nhiên làm khó dễ người ta, hiển nhiên là vì trả thù. Có điều… Kỹ thuật diễn lại rất tốt, giống như đúc một đứa bị thiểu năng trí tuệ.
“Mẹ nó, con ngu này...”
Triệu Cực bị hắt rượu nên rất khó chịu, tiến lên nhéo Lục Yên: “Chán sống à!”
Lục Yên lại trốn ra sau lưng Thẩm Quát, lộ ra một con mắt to đen như mực phòng bị nhìn chằm chằm hắn, chả khác nào một đứa trẻ.
Ngô Cường không giống Triệu đầu óc đơn giản, hắn vẫn luôn quan sát cử chỉ của Lục Yên.
“Đồ ngốc mà tới được quán múa hát thì không nhiều lắm nhỉ.” Hắn cười lạnh: “Thẩm Quát, chú xác định đầu óc cô ta bị hỏng? Có khả năng cô ta đã nghe được hết những gì chúng ta nói.”
Thẩm Quát hỏi lại hắn: “Chúng ta vừa mới nói cái gì?”
Khóe miệng Ngô Cường giật giật.
Hắn biết, Thẩm Quát là một người thông minh, giao tiếp với anh cần phải thật cẩn thận.
“Nếu em gái ngốc này đã tới quán của chúng ta, thì chúng ta dù sao cũng phải làm đủ hết lễ nghĩa của chủ nhà, chiêu đãi cho thật tốt nhỉ.”
Ngô Cường nói xong, cho đàn em bên cạnh một ánh mắt, muốn mang Lục Yên đi.
Lục Yên gắt gao ôm cánh tay Thẩm Quát, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Chú Thẩm...”
Thẩm Quát nghe ra nha đầu này thật sự rất sợ hãi.
“Còn gọi là chú nữa chứ, xem ra thật là một đứa ngốc.” Triệu Cực nở nụ cười, nhìn Thẩm Quát: “Thẩm Quát, nơi này của chúng ta nhiều người như vậy, chú xem cô bé này cũng chỉ ôm mỗi chú không buông tay.”
Ngô Cường nửa nói nửa giỡn: “Mày đừng có mà ghen ghét, ai kêu tiểu Thẩm của chúng ta đẹp trai như vậy, mày nhìn xem Tiểu Ny Tiểu Hoa bên cạnh tao vừa thấy chú ấy tới mỗi người một đôi mắt nhìn thẳng lăng lăng, giống như sói đói lâu ngày thấy thịt mỡ vậy.”
Thẩm Quát nhẹ nhàng cười cười, tay rơi xuống mặt Lục Yên, véo mặt cô: “Không phải tự dưng người ta kêu là đồ ngốc đâu, còn không biết quan hệ giữa lão tử và anh trai mình như nước với lửa.”
Ngô Cường nhìn 1 tên đàn em nói: “Đưa cô ta vào phòng riêng đi, dù sao cũng là đồ ngu, không sợ cô ta ra ngoài nói lung tung.”
“Không nên đâu anh Cường.”
Thẩm Quát nhìn hắn, lên tiếng: “Ba cô ta là Lục Giản, không phải dạng dễ chọc, chúng ta làm kinh doanh, hòa thuận thì phát tài, không nên vì sung sướng nhất thời mà cùng Lục thị kết thù.”
Ngô Cường thưởng thức ly sứ trong tay, do dự một lát rồi phán đoán ý đồ trong lời nói của anh: “Thả cô ta đi cũng được, nhưng để an toàn thì phải kiểm tra một chút, nhìn xem cô ta có phải thật sự cái gì cũng không hiểu hay không.”
Thẩm Quát thoáng rùng mình: “Kiểm tra như thế nào?”
Ngô Cường cầm một điếu thuốc, sau đó đem tàn thuốc để sát vào mặt Lục Yên: “Nếu là bị ngu thì đương nhiên sẽ không sợ bị phá tướng.”
Lục Yên có thể cảm nhận được sức nóng của tàn thuốc đang từng chút tới gần, đôi mắt to tròn đen tuyền chớp chớp, sắc mặt ngây thơ thong dong, nghiễm nhiên như kiểu “Không biết bọn họ đang làm gì”.
Có trời mới biết, nội tâm cô sắp tan vỡ rồi.
Tàn thuốc dính vào mặt nhất định sẽ phá tướng… Nhưng với tình huống hiện tại, nếu như cô không chống đỡ được, chắc chắn sẽ giữ không nỗi cái mạng nhỏ của cô.
Bọn người này không phải người hiền lành, có thể làm ra việc đáng sợ như phóng hỏa thì giết người đối bọn họ cũng không tính là khó khăn gì!
Trong lòng Lục Yên đang là “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”*, ai bảo cô hôm nay… trở thành phạm nhân trong tay người ta.
* Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
*Dịch nghĩa:
Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.
*Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện. (Nguồn: Thi Viện)
** Tâm trạng của Lục Yên lúc này là kiểu trong lòng nguội lạnh, không thể cứu vãn nữa.
Chỉ cần có thể đưa bọn người này ra công lý, phá tướng thì phá tướng đi, cùng lắm thì… Cùng lắm thì về sau đi phẫu thuật thẩm mỹ, để Lục Trăn ra tiền, rồi cho cô khuôn mặt xinh đẹp nhất!
Thế nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Quát rút điếu thuốc từ trong tay Ngô Cường, trở tay ấn tàn thuốc lên mu bàn tay hắn.
“Xẹt” một tiếng, da thịt bị bỏng.
Ngô Cường bất ngờ không kịp tránh, nắm tay lại kêu thảm thiết một tiếng.
Thẩm Quát kéo cánh tay Lục Yên chạy như điên, vọt vào đám người hỗn loạn trong phòng khiêu vũ.
Ngô Cường phản ứng lại, nhìn bọn đàn em hô to: “Ngăn bọn họ lại!”
Mấy tên đàn ông chạy tới trước mặt Thẩm Quát ngăn đường đi của anh, thậm chí có người còn lấy dao nhỏ.
Thân thủ của Thẩm Quát cực tốt, vừa che chở Lục Yên vừa “Tiếp đón” đám người này.
Lục Yên vừa hoang mang vừa sợ hãi, xung quanh hỗn loạn nên cái gì cũng không thấy, lảo đảo chạy theo anh ra bên ngoài.
Xuyên qua cầu thang ra ngoài, hai người thoát khỏi quán múa hát, mùi thuốc lá hỗn tạp với mùi rượu vẩn đục nháy mắt bị không khí sau cơn mưa thay thế.
Thẩm Quát dùng sức kéo tay Lục Yên, chạy như điên về phía cuối phố giải trí.
Đàn em của Ngô Cường cũng đã đuổi tới, tình thế này xem ra là không muốn buông tha cho bọn họ.
Đương nhiên không thể buông tha, hai bọn họ hiện tại đang nắm trong tay nhược điểm của Ngô Cường, đêm nay cá chết lưới rách.
Thể lực Lục Yên không quá tốt, chạy được một km, đỡ tường thở hồng hộc: “Cháu không xong rồi chú Thẩm, Cháu... cháu không chạy nổi, chú đừng lôi nữa.”
Thẩm Quát quay đầu lại nhìn một cái sau đó lôi cô trốn vào một hẻm nhỏ.
Nhưng hẻm này quá hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, Thẩm Quát gắt gao đè Lục Yên ở trên tường, thân thể nóng bỏng dán vào nhau, toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô được bao phủ bởi lòng ngực anh.
Đám người kia đuổi theo đây, nhìn xung quanh tìm kiếm hai người họ, nhưng lại không chú ý tới cái hẻm nhỏ này.
Lưng Lục Yên đè lên vách tường gồ ghề, trước mặt là lồng ngực rắn chắc của Thẩm Quát, cô cảm thấy mình sắp bị đè thành bánh kẹp thịt rồi.
Thẩm Quát lấy tay đè gáy cô, ấn mặt vô vào ngực mình, thật cẩn thận mà nghiêng đầu nhìn đầu con hẻm.
Cái đám ngốc nghếch kia hình như đã chạy xa, nhưng Thẩm Quát vẫn chưa buông Lục Yên ra.
Cô khó khăn quay mặt ra nhìn đầu hẻm, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi sao?”
Sắc mặt Thẩm Quát lạnh lùng, không có trả lời.
Lục Yên cảm nhận được áp suất siêu thấp trên người anh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhìn anh: “Thẩm...”
Lời cô còn chưa dứt, Thẩm Quát bỗng nhiên nắm lấy cổ áo cô, dùng sức đè cô lên tường.
Sống lưng Lục Yên bị đánh thật mạnh vào mặt tường lồi lóm, cô “A” một tiếng
“Đau quá! Chú làm gì!”
Đôi mắt của Thẩm Quát mang theo tức giận, tay nắm chặt cổ áo cô, quát: “Mẹ nó ai cho em* đến nơi như thế này!”
“Cháu*... Cháu tới tìm chú.”
*Editor: dành do những ai thấy thắc mắc, trong tiếng Trung chỉ có wo - ni tương tự như tiếng Anh I - you. Nên dù là em hay cháu thì cũng nghe như nhau. Mình cũng rất đắn đo cho xưng hô đoạn này đó vì Lục Yên gọi Thẩm Quát là "Thẩm thúc".
“Ai kêu em tới tìm anh!”
Lục Yên không rõ tại sao Thẩm Quát bỗng nhiên tức giận như vậy, gấp gáp giải thích: “Cháu muốn đem một trăm đồng trả lại cho chú, cháu...”
Lời kẹt trong cổ họng không nói được nữa, bởi vì cô cảm giác được… cơ thể của Thẩm Quát nhẹ nhàng run rẩy, cơ bắp toàn thân đều đang phát run.
Anh giống như thật sự rất sợ hãi.
Lục Yên chưa từng thấy Thẩm Quát sợ hãi như vậy bao giờ, anh chính là Thẩm Quát mà, là người đàn ông có thủ đoạn độc ác, là người không tin vào vận mệnh lẫn ông trời, thế nhưng anh cũng sẽ có lúc sợ hãi sao?
Ngẫm lại thì cũng đúng, vừa mới nãy thật sự rất nguy hiểm, thiếu chút nữa là mất mạng, người bình thường chắc đều sẽ sợ hãi đi.
Lục Yên duỗi tay vòng qua eo vỗ nhẹ lưng anh: “Chú Thẩm, chú đừng sợ, không sao rồi.”
Toàn thân Thẩm Quát cứng ngắc, nhưng tim lại mềm nhũn.
Có trời mới biết, vừa thấy Ngô Cường làm như vậy với cô anh có bao nhiêu sợ hãi.
Anh từng đào dưới đáy lòng mình một cái hố, đem tất cả sự chân thành, tình yêu thương, khát vọng… chôn lại.
Anh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng vừa mới mới đây tấy cả sự ngụy trang của anh đều bị phá hủy.
Cái gì cũng không lo được, lúc Ngô Cường dùng tàn thuốc để gần mặt cô Thẩm Quát chỉ muốn giết hắn...
Giờ phút này, Lục Yên hoàn toàn không biết Thẩm Quát đang lo lắng cho mình, cô cho rằng anh chỉ là bị đám người kia dọa sợ, vì thế nhẹ nhàng mà vỗ lưng anh, trấn an: “Không có việc gì cả, không có việc gì cả, đừng sợ.”
“Lục Yên, buông anh ra.”
Tiếng của anh trầm thấp.
Lục Yên nghe lời mà buông anh ra, hẻm nhỏ chật hẹp, hai người đứng chung một chỗ rất chật chội.
Tầm mắt Lục Yên có thể thấy được là ngực Thẩm Quát, mặc dù mặc áo nhưng cũng có thể nhìn xuyên thấu qua lớp vải… Nhìn thấy phía dưới phập phồng cơ bắp.
Lục Yên quay mặt ra chỗ khác, vừa vặn vùi vào cổ của anh.
Hơi thở lẫn quanh rêu xanh ẩm ướt bám trên vách đá, cũng có mùi thuốc lá nhàn nhàn từ người con trai, còn có mùi thuốc quần áo anh... Hỗn hợp này hòa quyện vào nhau, hơi trúc trắc nhưng không khó ngửi.
Hai người gần gũi đứng chung một chỗ, không khí dần dần bắt đầu trở nên vi diệu. Không hiểu sao, gương mặt Lục Yên thậm chí là vành tai bắt đầu nóng lên như lửa.
Không khí ẩm ướt lại khô nóng.
Thẩm Quát nuốt nước miếng, hầu kết lăn lăn, phát ra một tiếng rất nhỏ nhưng ở trong hẻm nhỏ yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng, mang theo chút ái muội.
Người con trai không chịu nổi kích thích như vậy, bước chân rời đi.
Lục Yên đuổi theo anh: “Chú Thẩm, chú đi đâu.”
“Về nhà.”
“Không phải, cháu tìm chú còn có việc.”
Bước chân anh không dừng lại một mình đi xa, Lục Yên không thể chậm trễ cũng chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo.
“Thẩm Quát!”
“Đừng đi theo anh.”
Màn đêm buông xuống, Thẩm Quát rẻ trái rẻ phải, xuyên qua mấy nhà ngang, trở lại trước cửa nhà mình, một tay lấy chìa khóa trong túi mở cửa.
Lục Yên một đường đi theo anh tới cửa nhà.
Thẩm Quát dường như không thấy cô, “Sầm” một tiếng, để cô ở ngoài cửa.
Lục Yên bị tiếng đóng cửa làm giật mình, lùi về phía sau.
Bị ăn bơ ở cửa đã rất thảm rồi mà đúng lúc này bầu trời lại có mưa.
Mưa to cộng với sấm sét ầm ầm, rơi rào rạt.
Lục Yên nhanh chóng trốn dưới mái hiên, tận dụng hết khả năng để dán sát vách tường, tránh cho nước trên mái hiên chảy xuống làm ướt quần áo.
Thật xui xẻo…
Bầu trời âm u, mấy nhà xung quanh đều đã lên đèn, mùi đồ ăn bay lại đây.
Lục Yên nuốt nước miếng, che cái bụng nhỏ đang thầm thì kêu.
Trong phòng, Thẩm Quát che cánh tay, lấy hòm thuốc từ trên giá xuống, đi đến trước bàn.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy ngoài cửa sổ thiếu nữ co quắp đứng dưới hiên. Mái hiên rất hẹp, ống quần cô đã bị nước mưa lf nước.
Thẩm Quát trầm mặc một lát, cuối cùng không đành lòng, mở cửa ra.
Cửa mở một cái, đợi vài phút Lục Yên vẫn chưa tiến vào. Thẩm Quát nhịn không được ra cửa nhìn, thấy nha đầu này không biết lấy từ đâu ra một cái dù.
Khung dù đã bị rỉ sắt, ngửa ra sau, một nửa dù còn gục xuống, cô cũng không để ý nhiều nữa, trực tiếp chạy vào màn mưa.
“Em… Về đây.”
Lục Yên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Quát đang đứng ở cạnh cửa.
Cô nơm nớp lo sợ quay trở về.
“Vào nhà.”
Tiếng của Thẩm Quát ngắn gọn có lực, nói xong xoay người đi về phòng.
Lục Yên do dự một lát, cọ tới cọ lui mà vào phòng. Trong phòng chỉ có một cái đèn trơ trọi, bởi vì mưa dầm nên trời còn chưa tối nhưng ánh sáng đã mờ đục.
Nhà rất nhỏ, gia cụ sắp xếp một cách khá chật chội, có vẻ rất co quắp.
Trong không khí ẩm ướt có một chút mùi thuốc Đông y nhàn nhạt, khó trách Lục Yên ngửi được mùi cay đắng của thuốc trên người Thẩm Quát, cô còn tưởng là ảo giác.
Trên ngăn tủ cũng có một ít thuốc con nhộng. Nhìn ra được, trong nhà này có người bệnh.
Lúc này, ở phòng trong truyền đến tiếng ho khan nặng nề, một người đàn ông gầy gò run rẩy đi ra, hỏi: “Tiểu Quát, ai tới vậy?”
“Bạn học.”
“Ồ, để bạn học ngồi đi.”
Lục Yên lễ phép mà thưa một tiếng: “Chào chú ạ, cháu quấy rầy rồi.”
“Ừm... Để bạn ở lại ăn cơm tối đi.”
Thẩm Kiến nói xong, bỗng nhìn thấy hòm thuốc trên bàn, kinh ngạc hỏi: " Tiểu Quát, lấy hòm thuốc làm gì?".
"Mắc mưa, uống chút thuốc cảm".
Thẩm Quát cầm hòm thuốc đẩy Lục Yên vào phòng, đóng cửa lại.
"Ngồi yên trong phòng"
Ồ, được"
Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn xung quanh đánh giá phòng Thẩm Quát.
Phòng của anh tương đối nhỏ, không có nhiều đồ vật lắm, bên ngoài cửa sổ là bức tường bị mốc đầy rêu xanh, làm cho cả Phòng có vẻ rất ngột ngạt.
Cạnh cửa sổ là một tủ đựng sách được làm thủ công, nhìn qua đã rất cũ, Bởi vậy các cạnh của kệ sách đều bị mòn.
Không có kệ sách, trên bàn để đầy sách vở, sách không nhiều lắm, đều là tài liệu, chỉ có một quyển sách tham khảo duy nhất mà Lục Yên đưa trộm cho anh 《Toán phân tích ôn thi đại học》.
Không giống các tài liệu khác quyển sách này được anh gìn giữ rất tốt, không bị cong bìa cũng không có nếp gấp, nhìn qua rất giống một quyển sách mới nhưng mở ra thì có rất nhiều chữ anh viết lên.
Ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống quyển sách, sau đó lại trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà nhìn nhau.
Ngoài cửa lại truyền đến Tiến kho khan, Lục Yên hỏi anh: "Ba Thẩm sức khỏe không tốt?"
"Ừ"
"Đợi hết mưa cháu đi ngay, không cần quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi".
Thẩm Quát nhìn thấy mái tóc cô gái bởi vì bị ướt mà dính vào nhau, co quắp đứng ở bên cạnh bàn, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Bên ngoài mưa càng ngày càng to, tạm thời sẽ không tạnh.
Anh xoay người, chuẩn bị cho cô một chén nước.
Đúng lúc này Lục Yên thình lình phát hiện tay áo bên phải của Thẩm Quát có màu đậm hơn rất nhiều, cô kinh ngạc sờ sờ, phát hiện nó còn hơi ướt.
Lòng bàn tay cô có vết máu.
Lục Yên nói nhỏ: "Chú chảy máu!"
Thẩm quát kéo tay áo lên, vừa nãy lúc hỗn loạn, cánh tay phải của anh bị trúng một dao rồi chảy máu.
Lục Yên vội vàng kêu: "Cháu mang chú đi bệnh viện!"
"Không cần"
"Vì sao?"
"Không muốn đi"
Từ nhỏ đến lớn, anh rấy ít khi vào bệnh viện, đau đầu thì trùm chăn ngủ một giấc, có thể cắn răng chịu được. Vào viện phải đăng ký, chụp X quang, lấy thuốc; một chuyến đi viện tốn không ít tiền.
Thẩm Quát cúi người xuống, cầm quần áo vừa cởi ném sang một bên, chuẩn bị tự xử lý cánh tay bị thương.
Lục Yên không thể giúp anh cái gì, lại Không khuyên nổi anh, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.
Anh xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa bóng dáng cho cô.
Lưng của Thẩm Quát vững chãi đầy cơ bắp, hoàn toàn khác với những người đàn ông thân toàn cơ bắp ở trong phòng tập thể thao mà Lục Yên từng thấy, cơ bắp này của anh là do nhiều năm lao động tạo nên, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ.
Phương thức anh xử lý miệng vết thương cũng rất thô ráp, trực tiếp cầm cồn đổ lên miệng vết thương. Tuy rằng vết thương không không tính là quá sâu nhưng tốt xấu cũng là đổ máu, cứ trực tiếp dùng cồn đổ như vậy thật sự đau chết mất!
Lục Yên thậm chí chưa kịp ngăn cản anh, cơ thể anh rõ ràng bởi vì đau nhức mà run rẩy giữa trán cũng chảy mồ hôi.
“Điên rồi sao!”
Lục Yên chạy tới, dùng băng gạc sạch sẽ lau viết mẫu và cồn trên cánh vội vàng nói: “Chắc chắn đau muốn chết...”
Sao có thể không đau chứ, môi thẩm quát đều đã tái nhợt.
“Tiêu độc.” Anh nói.
"Chưa thấy ai tiêu độc mà trực tiếp đổ cồn vào miệng vết thương như thế cả, chú không xử lý được thì đi bệnh viện đi"
“Không muốn đi.” Thẩm Quát mở to mắt, hữu khí vô lực nói: “Từ từ rồi sẽ tốt lên thôi.”
Lục Yên một bên trách cứ anh keo kiệt, một bên lau khô miệng vết thương cho anh, sau đó tìm dầu Vân Nam, dùng đầu ngón tay từng chút một bôi trên miệng vết thương.
Bởi vì sợ làm đau anh, lúc cô bôi thuốc mỡ còn để sát người vào, nhẹ nhàng mà thổi vết thương.
Thẩm Quát cảm nhận được hơi thở lành lạnh mơn trớn trên làn da, tinh tế, ngứa.
Lục Yên băng bó cánh tay cho anh, tuy rằng cô không chuyên nghiệp nhưng cũng may miệng vết thương không sâu lắm, hẳn là không có trở ngại gì lớn.
“Về sau bi bệnh hay bị thương, vẫn nên đi bệnh viện.”
Thẩm Quát không trả lời lại, anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Khuôn mặt cô tuy rất giống Lục Trăn, nhưng mà mặt cô có một chút ngờ nghệch, dù là nói chuyện hay làm việc, đều rất nghiêm túc.
Tựa hồ cô đối với ai cũng tốt như vậy.
Thẩm Quát chưa bao giờ biết, được một cô gái nhỏ giúp đỡ sẽ có cảm giác mềm mại như thế này.
Từ khi người phụ nữ duy nhất trong nhà rời đi, mười mấy năm qua, Thẩm Quát vẫn lạnh như băng, cứng rắn, không cảm nhận được một chút mềm mại nào.
Mà Lục Yên từ nhỏ đã được sủng ái, vốn dĩ cũng sẽ không giúp đỡ người khác, tính tình rất tùy tiện, không tính là một cô gái dịu dàng tinh tế, lại trong lúc vô tình dành toàn bộ sự ôn nhu… cho anh.
Thẩm Quát như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rất tham lam, muốn độc chiếm lòng tốt của cô.
Cô gái này thật sự rất đơn thuần, nếu anh dúng chút thủ đoạn, cũng chưa chắc không thể đem chiếm cô làm của riêng…
Nhưng ý niệm điên cuồng nãy cũng chỉ lướt qua trong giây lát.
Cô đẹp tựa như cỏ xanh dính sương mai sau cơn mưa, anh không nỡ đối với cô mà mình có tư tâm.
Tóm lại là... không xứng.
Thẩm Quát sa vào cảm xúc của chính mình, Lục Yên lại nhớ tới việc vừa nãy, hỏi anh: “Chú đã sớm biết là bọn Ngô Cường phóng hỏa phải không.”
Thẩm Quát hơi sửng sốt, gật đầu. Trong lòng anh vẫn luôn hoài nghi, nhưng hồi nãy mới có bằng chứng.
“Vậy... Chú còn cùng bọn họ uống rượu.”
Thẩm Quát nhìn tiểu nha đầu bộ dáng lòng đầy căm phẫn, nở nụ cười: “Cuối cùng cũng nhớ đến việc hỏi tội rồi?”
Lục Yên nắm lên ống tay áo anh kéo ra ngoài: “Chú cùng cháu đến cục cảnh sát báo án, giúp cháu làm chứng là đã nghe được bọn họ nói là bọn họ đã phóng hỏa.”
Thẩm Quát hững hờ nói: “Không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Anh chỉ đồng ý với Lục Trăn tìm ra hung phạm, hiện tại đã tìm thấy hung phạm, xử lý như thế nào là việc của Lục Trăn, không liên quan đến anh.”
“Có thể... Nếu chú không cháu làm chứng cảnh sát sẽ không tin lời cháu nói.”
Ai sẽ tin lời nói cảu một con ngốc chứ.
Lục Yên nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này Lục Trăn chỉ thiếu nước bán quần lót, thật vất vả bắt được kẻ gây tội, quyết không thể để những tên kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Cô uất ức lại phẫn nộ, chơi xấu ngồi xuống giường Thẩm Quát: “Cháu... Cháu đi không nổi rồi!”
Thẩm Quát nhào lên giường, nằm bên cạnh cô: “Không muốn đi thì đêm nay có thể cùng anh ngủ.”
“Chú!” Lục Yên thật là bị anh làm tức chết rồi: “Ai muốn cùng chú ngủ, cái lão già này!”
Thẩm Quát đưa cánh tay qua, bàn tay thô ráp giữ cằm cô, nắm cho miệng cô chu lên.
“Lại là chú Thẩm lại là lão già, cho nên rốt cuộc em đối với tuổi của anh có hiểu lầm gì.”
Có đôi khi anh thật sự cảm thấy nha đầu này là một đứa ngốc, nhưng cũng có khi nhìn lại rất cơ linh, nhìn không thấu.
Lục Yên lầu bầu nói: “Vốn là như vậy"
Tính ra không phải tuổi của anh gấp đôi tuổi của cô sao!
“Chú không giúp đỡ thì thôi, cháu tự mình đi báo cảnh sát.”
Lục Yên nói xong đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra. Thẩm Kiến thấy Lục Yên đi ra, luôn miệng nói: “Bạn học, ở lại ăn cơm tối đi, chú vừa mới gọi đồ ăn từ quán đây.”
“A, không cần phiền đến chú ạ!”
“Không phiền không phiền, cháu ngồi đi, ăn cơm ngay đây.”
Tâm trạng của Thẩm Kiến vẫn luôn không tốt, khó lắm mới có khách đến nhà, ông rất vui vẻ.
Thẩm Quát đi ra giữ cô lại nói: “Ngồi đi, ăn cơm rồi hãy đi.”
Ba Thẩm cũng đã gọi “Đồ ăn ngoài”, Lục Yên dĩ nhiên cũng ngại từ chối, cũng chỉ có thể ở lại.
…
Mưa đến 8 giờ thì ngừng.
Lục Yên cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, không mời mà đến thì thôi, còn làm Ba Thẩm tiêu pha để chiêu đãi cô, cho nên cô dùng hết sức ăn nhiều thêm một ít, không phụ lòng ông nhiệt tình.
Ba Thẩm nhìn qua là một người đàn ông thành thật, ngôn ngữ sang sảng, cực dễ ở chung, chỉ là sắc mặt không tốt, nhìn ra được bộ dáng nhiều năm bị bệnh.
“Bạn bè của Tiểu Quát không nhiều lắm, chưa từng có bạn học nữ nào tới nhà của chú, khụ khụ khụ…”
Ông còn chưa nói xong, lại kịch liệt mà ho khan.
Thẩm Quát vội vàng ra cửa, đưa cho ba mình ly nước, vỗ lưng ông cho ông thuận khí.
“Ba, lên giường nằm đi.”
“Được, vậy ba vào nhà nghỉ một lát, không quấy rầy các con nói chuyện phiếm nữa.”
Thẩm Kiến lọm khọm về phòng nằm, Lục Yên và Thẩm Quát đứng ở phòng khách, hai mặt nhìn nhau.
“Chú Thẩm bị bệnh gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Bụi phổi.”
Lục Yên biết loại bệnh này, nhiều năm tiếp xúc với ô nhiễm, lá phổi hấp thu quá nhiều tro bụi thì sẽ nhiễm bệnh như vậy.
“Nơi trước kia chú công tác là...”
“Công nhân xưởng xi-măng.”
“Ồ.”
Khó trách.
Loại bệnh này rất khó trị, cơ bản là không có cách khỏi hẳn, chỉ có thể treo mệnh, sống thêm một ngày thì được một ngày.
Trong nhà tỏa ra đầu mùi thuốc Đông y, ngay cả trên người Thẩm Quát cũng dính một chút mùi thuốc, nghĩ đến cũng là duyên cớ nhiều năm.
Lúc này, điện thoại Lục Yên vang lên, người gọi điện là Lục Trăn, hỏi cô vì sao muộn như vậy vẫn chưa về nhà.
Lục Yên không dám nói cô đang ở nhà Thẩm Quát, chỉ có lệ nói qua loa đang ở nhà bạn học ăn cơm, kêu cậu không cần lo lắng, bây giờ liền đi về.
Lục Giản đi công tác bên ngoài nhiều năm, trước kia Lục đại thiếu gia hầu như gánh hết trách nhiệm chăm sóc Lục Yên.
Anh cả như cha.
Có đôi khi Thẩm Quát không thể không thừa nhận tên Lục Trăn này kỳ thật không xấu, đặc biệt trọng tình cảm, đối với người nhà, bạn bè, người yêu, đều tốt đến không còn lời gì để nói.
Nhưng mà...…
Ân oán giữa hai người tuyệt nhiên không thể dễ dàng xóa bỏ.
Trước khi đi Lục Yên đứng ở cạnh cửa làm phiền, ôm một tia mong đợi cuối cùng ngẩng đầu hỏi anh: “Thật sự... Không thể giúp cháu làm chứng sao?”
Bàn tay thô ráp của Thẩm Quát đặt ở trên gáy cô, đẩy cô đi, gằn từng chữ một: “Đừng bao giờ hy vọng anh sẽ giúp Lục Trăn làm bất cứ chuyện gì.”
Lục Yên thất vọng mà xoay người, nhìn Thẩm Quát đóng cửa phòng.
Cô thật ra có thể lý giải được, vốn là Lục Trăn trước kia làm sai, ỷ vào có tiền có thế, cậu không ít lần bắt nạt Thẩm Quát.
Người ta không muốn giúp đỡ cũng là chuyện thường tình.
Bên màn cửa sổ, Thẩm Quát nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương dần biến mất trong ánh đèn đầu hẻm.
Anh trầm mặc một lát, từ cặp sách lấy ra một cái máy ghi âm, chậm rãi đặt lên bàn...
Nha đầu ngốc, không chứng cứ cái rắm.
- -------------------------------------
*Editor: Chương này hơn 5000 chữ ㅠㅠ