Hôm sau, Kiều Anh mang theo kẹo hô lô phiên bản dâu tây đưa cho đám bạn.
Mấy chục xiên kẹo dâu tây rất nhanh bị chia cắt sạch sẽ.
Chỉ dư lại cho Kiều Anh một chiếc túi trống không.
Quá quen với trường hợp này rồi nên cô không chút hoang mang mở cặp lấy ra hai xiên kẹo ra ăn.
Khi mà cả đám đang ăn hăng say thì lớp trưởng lại đột nhiên nói: "Tớ đi đón bạn.
Các cậu đi sau nhé!"
Nói rồi cậu ta một tay cầm xiên kẹo một tay lái xe định đi luôn.
Kiều Anh thấy nguy hiểm gọi lại lớp trưởng đưa chiếc túi cho cậu ta cất kẹo vào rồi thả cậu ta rời đi.
Lớp trưởng đi trước cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm hồn ăn uống của sáu người.
Giải quyết hết đám kẹo kia xong cả bọn mới xuất phát đi học.
Vừa rồi bọn cô tốn không ít thời gian, cho nên ăn xong sáu người tăng nhanh hơn tốc độ đến trường.
Còn cách trường hai km, Kiều Anh mắt sắc nhìn thấy lớp trưởng từ một ngõ nhỏ lao ra.
Hơn nữa đằng sau lại ngồi một bạn nữ.
Lập tức cô sâu chuỗi lại toàn bộ biểu hiện khác lạ của lớp trưởng sáng nay, rồi lớn mật đưa ra một kết luận: "Có vẻ lớp trưởng đang yêu đương thì phải?"
Học sinh thời này còn rất ngây thơ, yêu sớm gì đó chỉ gặp qua phim ảnh.
Tư liệu sống ngoài đời rất ít gặp qua.
Vì vậy nghe đến những lời này của Kiều Anh cả đám đều dừng xe lại quan sát.
Lớp trưởng lúc này còn mải nói chuyện với bạn nữ kia đâu, làm gì có thời gian nhìn xung quanh nên không có phát hiện đám bạn thân đang theo dõi mình.
Cho đến khi bị sáu người bao vậy cậu mới bừng tỉnh thì đã quá muộn.
Ngoảnh mặt lại nhìn bạn nữ đằng sau lớp trưởng lắp bắp hỏi đám bạn: "Sao, sao các cậu giờ mới đi đến đây?"
Đám người Kiều Anh cũng không định làm khó dễ gì cậu ta.
Nhưng biểu hiện "lạy ông tôi bụi này" của cậu ta khiến cả bọn nổi lên trêu ghẹo tâm tư.
Chỉ thấy Phương đầu tàu gương mẫu lái xe lại gần cười nói: "Bọn tớ vẫn đúng giờ đi nhé! Chỉ có người nào đó bảo đi trước mà sao giờ lại ở đây?"
Lớp trưởng bị nói đến mặt phát sốt, chột dạ mà nhỏ giọng trả lời: "Tớ đi đón bạn mà." Cậu hơi nghiêng người để lộ ra bạn nữ nhỏ xinh ngồi đằng sau.
Thấy rõ mặt bạn nữ sau, Kiều Anh và Phương đều rất là kinh ngạc.
Này đây chẳng phải là bạn Lan ở trong lớp bọn cô sao.
Lớp trưởng chẳng lẽ định ăn cỏ gần hang?
Hai người đang còn hoang mang, bạn Lan đã lên tiếng chào hỏi mọi người: "Chào các bạn!"
Giọng nói nhẹ nhàng đến làm người nghe xong lỗ tai đều phải tê dần.
Phái nam ở đây tập thể hưởng thụ còn mấy bạn nữ hổ thẹn không bằng.
Không chờ mọi người hỏi tiếp bạn Lan đã giải thích lý do mình ngồi sau xe lớp trưởng: "Hôm qua tớ đi chợ không may làm mất xe đạp.
Nhà tớ chưa kịp mua xe nên sáng nay tớ có gọi điện thoại cho lớp trưởng để đi nhờ xe."
Mọi việc sáng tỏ, đám người Kiều Anh mất đi hứng thú trêu ghẹo lớp trưởng.
Thấy thời gian không còn sớm tất cả đều tăng tốc xe mau đến trường.
Bị tụt lại phía sau Phương quay sang Kiều Anh nói: "Cậu có cảm thấy Lan nói dối không?"
Đây là lần đầu Kiều Anh nói chuyện với Lan.
Ngoài ấn tượng giọng nói của Lan ra thì không còn gì khác.
Cô lắc đầu hỏi lại Phương: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Lúc này Phương mới kể chuyện của Lan cho Kiều Anh nghe.
Không có gì mới mẻ cốt truyện, chỉ là câu chuyện cô bé lọ lem phiên bản Việt mà thôi.
Mẹ mất sớm bố lấy vợ hai, mẹ kế con chồng tình cảm tốt đẹp mới là lạ.
Nhưng thời đại nào rồi, mẹ kế giờ không còn đáng sợ như thời xưa.
Trừ khi nhà Lan có gia tài bạc tỷ muốn kế thừa.
Kiều Anh ngắt lời Phương hỏi: "Nhà Lan có giàu lắm không?"
Phương lắc đầu trả lời: "Không.
Nghe nói bố Lan là công nhân nhà nước."
Công nhân nhà nước ở thập niên trước là công việc mơ ước của bao nhiêu người.
Đơn giản là chỉ cần vào biên chế bạn sẽ làm cho đến khi đủ tuổi về hưu mới thôi.
Lương không cao nhưng ổn định.
Cùng giàu có không dính dáng gì, như vậy lấy đâu ra mâu thuẫn mẹ kế con chồng.
Chẳng lẽ cho nhau nhìn không vừa mắt.
Hóa ra mẹ kế còn có đứa con gái riêng bằng tuổi của Lan.
Một gia đình chắp vá, con anh con tôi con chúng ta phức tạp.
Lương công nhân bèo bọt sao nuôi nổi mấy tàu há mồm đâu.
Mẹ kế muốn Lan nghỉ học cấp ba đi làm phụ giúp gia đình.
Nhưng con bà lại vẫn tiếp tục được đi học.
Lan không chịu, còn vả mặt bà mẹ kế bằng cách thi đỗ trường năng khiếu nữa.
Mà học phí ở trường năng khiếu ai chẳng biết nó cao dọa chạy bao nhiêu gia đình nghèo rồi.
Gia đình Lan hiện tại chắc chắn không yên bình gì.
Nghe đến đây Kiều Anh thử đưa kết luận: "Cho nên cậu nghĩ Lan không phải bị mất xe đạp."
"Ừ.
Sợ là bà mẹ kế lại có chiêu trò gì thôi." Phương có vẻ không ưa gì bà mẹ kế kia.
"Bà ta đã làm gì à?" Kiều Anh tò mò hỏi.
Hai người lúc này đã đi đến cổng trường, xung quanh còn rất nhiều học sinh không tiện nói tiếp.
Chờ đi đến lán xe hơi vắng người Phương mới tiếp tục đề tài: "Vụ nộp học phí đầu năm đó, bà ta không cho Lan tiền để đóng.
Đến khi Lan về nhà ngoại được ông bà ngoại cho tiền mang đi đóng.
Cậu có biết bà mẹ kế kia làm gì không?"
"Tiền đều đóng rồi chẳng lẽ bà ta đòi lại không thành?" Kiều Anh thử phỏng đoán.
Không nghĩ Phương thế nhưng gật đầu.
Này thật là thế giới rộng lớn người kỳ ba nơi nào cũng có.
Chuyện sau đó cũng không khó đoán, bà ta chắc chắn là thất bại.
Bà mẹ kế không lấy được tiền rất có khả năng sẽ giận chó đánh mèo lên người Lan.
Kiều Anh cũng khó hiểu hỏi Phương: "Bố Lan đâu?"
Dù sao cũng là con ruột, chẳng lẽ ông ta để mặc vợ kế làm vậy với con mình.
Phương lại lắc đầu nói không biết, cô nàng cũng chỉ nghe kể lại.
Trên đời này lại không thiếu những người bố máu lạnh.
Kiều Anh lại nhớ đến vụ án mẹ kế hành hạ đến chết con chồng gây trấn động cả nước gần hai mươi năm sau.
Người bố qua video chứng kiến hết thảy nhưng vẫn thờ ơ để con mình bị hành hạ đến chết.
Cho nên nói có mẹ kế sẽ có cha kế quả là không sai.
Đã đến lớp học hai người không nhắc lại đề tài này nữa.
Hai người vừa ngồi vào chỗ không được bao lâu, thì lớp trưởng và Lan cách nhau vài bước cũng bước vào lớp.
Thấy hai người, Phương lại ghé vào tai Kiều Anh nói nhỏ: "Theo cậu lớp trưởng và Lan có yêu đương không?"
Nhớ đến phản ứng khác nhau của hai người họ lúc gặp bọn cô, Kiều Anh kiên quyết lắc đầu nói: "Hiện tại thì chưa.
Tương lai thì phải xem bản lĩnh tán gái của lớp trưởng thế nào đã."
Phương cũng cảm thấy có lý, hai người ánh mắt đồng tình nhìn lớp trưởng.
Nhưng giờ phút này tâm tư của lớp trưởng chỉ tập trung chú ý người trong lòng, ánh mắt của người xung quanh đều bị cậu ta tự động che chắn.
Vào lúc này chuông vào học cũng vang lên, tâm tư khác nhau mấy người tất cả đều thu lại.
Học sinh sao, việc học tập vẫn là hàng đầu.
Kết thúc bốn tiết học sau cả bọn lại chờ nhau ra về.
Lớp trưởng lại chịu thương chịu khó chở Lan về nhà.
Đám người Kiều Anh đã không còn mặn mà gì với hai người này nữa, bởi bọn họ đang bàn nhau trung thu này bọn họ làm gì đâu?.