Trở Về Năm 1994

Chương 54: 54: Tặng Bánh





Nghe lệnh của mẫu thân đại nhân, hai chị em chuẩn đi về nhà cũ một chuyến.

Bảo Anh không có gì chuẩn bị nên ngồi sẵn ngoài cửa chờ chị cậu.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy chị cậu xuống nhà, cậu sốt ruột chạy lên phòng gọi.

Mới leo được mấy bậc cầu thang đã thấy chị cậu đi xuống.

Sau đó cậu không khỏi tá hỏa nhìn chị cậu ăn mặc kín mít từ đầu tới chân chỉ còn mỗi đôi mắt đẹp không che.

Lúc này đôi mắt đẹp ấy cũng đang nhíu mày nhìn cậu: "Em không chuẩn bị đi còn chạy lên đây làm gì?"
Bảo Anh sao có thể nhận cái án oan này, cậu không vui trả lời: "Cái này phải hỏi chị đấy! Chị làm gì mà lâu quá vậy?"
Kiều Anh thong thả bước xuống cầu thang rồi mới trả lời cậu nhóc: "Còn không đến mười phút mà em đã thiếu kiên nhẫn thế này rôii.

Mai sau.." Nghĩ đến tương lai cậu nhóc này có người yêu, biết đâu còn phải chờ lâu hơn ấy chứ.

Nếu không cô làm người tốt tới cùng, giúp nhóc con này rèn luyện sức chịu đựng từ bé đi.
Đang chờ chị cậu nói tiếp, Bảo Anh thấy hơi lạnh sau lưng.

Dạo này không hiểu sao cậu luôn có cảm giác này.

Thật không hiểu ra sao.

Thấy chị cậu không nói thêm gì nữa mà đi luôn, cậu cũng vứt băn khoăn ra sau đầu rồi đuổi theo.
Hai chị em dắt xe ra cổng, nhìn mặt trời vẫn còn nóng rực lại nhìn cậu nhóc mặc mỗi quần đùi áo cộc.

Kiều Anh không có tâm tư chăm sóc làn da đen đến tỏa sáng của cậu nhóc.

Cầm chiếc mũ bảo hiểm mini đội cho thằng em rồi cưỡi xe đạp điện ra khỏi nhà.

Về đến đầu làng, Kiều Anh đã thấy đầy đường toàn rơm rạ.

Nhà cô đã không cấy gặt đã nhiều năm.

Rơm khá dầy đi lại khó khăn, Kiều Anh thả em trai cô xuống đi bộ.

Gian nan đi xong đoạn đường nhà bà nội cô cũng ngay trước mặt.

Nhà bà nội cô giờ đã khác xưa, nhà tranh vách đất giờ được thay thế bằng nhà ba tầng khang trang.

Hai chị em cô gọi cửa, thằng Hải con trai chú út chạy ra mở cổng.

Nó tuổi mụ cũng mười tuổi rồi, nhưng làn da cũng đen bóng cùng Bảo Anh có liều mạng.

Thấy người tới là chị em cô, Hải cười đến hàm răng phát sáng.
Bảo Anh với Hải còn rất thân, hai đứa chạm mặt đã nói chuyện quên cả trời đất, Kiều Anh phải nhắc nhở cậu nhóc mới nhớ tới phải vào nhà chào hỏi bà nội.

Chị em cô vào trong nhà bà nội đang ngồi ăn trầu.

Bà nội cô giờ hiền hòa nhiều, có lẽ mấy năm nay cuộc sống giàu có an nhàn trông bà không già đi nhiều ít.

Bảo Anh mang lên túi bánh trung thu đưa đến tận tay bà nội thân mật nói: "Đây là chị Ngọc Anh và mẹ cháu tự làm, cháu ăn thử rồi ngon lắm ạ! Bà cũng ăn đi nhé!"
Bà nội đương nhiên là cười híp mắt tiếp nhận.

Con trai cả bà có người nối dõi bà cũng rất yên lòng.

Biết chị em cô còn đi xuống ngoại cũng không tiện giữ lâu.

Trước khi đi vẫn là bắt một con gà trống cho chị em cô mang về.
Ôm gà trống xuống bà ngoại cũng vướng víu, hai chị em cô mang con gà về nhà cũ nhốt lại.

Sau đó lại hấp tấp cưỡi xe xuống ngoại.

Lần này cũng không ngoại lệ lại bị bà ngoại cho một đống rau quả.

Kiều Anh thật bất đắc dĩ, cô đi tặng đồ nhưng đồ mang về còn muốn nhiều hơn.
Hai chị em lại quay về nhà cũ, Kiều Anh vào xem vườn dâu tây xem có quả nào không để hái.

Mùa này dâu tây cũng đã hết vụ, nhưng tìm cũng có không ít quả chín.

Bảo Anh giờ không ghét bỏ quả xấu nữa, chỉ cần quả hơi đỏ nhóc này cũng hái luôn.

Cậu vẫn còn nhớ thương kem chấm dâu tây đâu.

Khi không còn bóng dáng quả dâu nào nữa, hai chị em mới dừng tay.

Kiều Anh cho dâu vào túi ni lông, em trai cậu ngồi xổm bên cạnh thử hỏi: "Chị ơi! Dâu tây này ăn chắc chua lắm.

Lúc về chị nhớ mua kem về chấm nhé!"
Kiều Anh dừng tay lại thở dài nói: "Chị giờ nghèo lắm, lấy đâu ra tiền mua kem."
"Bố bảo chị bán dâu tây được thật nhiều tiền đâu.

Sao có thể nghèo được." Bảo Anh mới không tin lời chị cậu nói.


Kiều Anh nghiến răng, bố cô đây là đề phòng cô đào của tiền thằng em trai.

Cô cũng rất muốn đào tiền của nó, nề hà túi tiền của nó so với mặt nó còn sạch sẽ.

Dù vậy nên kể khổ cô cũng sẽ kể: "Bố mẹ giờ không cho tiền để nuôi em mèo nữa.

Chị phải bỏ tiền nuôi em mèo đấy.

Em nghĩ thức ăn cho mèo, cát mèo, sữa tắm cho mèo..

mà rẻ à? Tiền bán dâu tây làm sao mà đủ được, mà bây giờ dâu tây cũng hết mùa rồi.

Lấy gì ra tiền đã nuôi nấng em mèo đây."
Bảo Anh nghe xong cũng thấy chị cậu đáng thương, nhưng cậu lại không có tiền.

Không biết xin bố mẹ tiền liệu họ có cho không đây.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện vội nói: "Chị ơi! Trưa nay em thấy mẹ đưa cho chị Ngọc Anh một sấp tiền.

Nếu chị cần tiền không bằng vay tiền chị ấy mà dùng."
Kiều Anh ánh mắt phức tạp nhìn em trai cô, mới có mấy cái tuổi đầu mà đã có tố chất gián điệp rồi.

Không biết lớn lên làm nghề gì thích hợp với cậu nhóc đây.

Tiền mẹ cô đưa cho chị cô chỉ bằng chân cô cũng đoán được là tiền mua nguyên liệu làm bánh trung thu hôm nay.

Số tiền ấy chắc chị cô đã tiết kiệm từ lâu.

Cô muốn vay tiền chắc chắn chị cô sẽ cho vay.

Nhưng có vay thì phải có trả,
Trừ khi chị cô tự nguyện cho cô.

Cái này cô có thể thử xem.
Bánh cũng tặng, dâu cũng hái hai chị em cô đến lúc ra về.


Đi đến giếng nước đầu làng, thấy Hoa chở em trai cũng chuẩn bị rời đi.

Kiều Anh còn chưa lên tiếng chào hỏi, em trai Hoa đã nhiệt tình bắt chuyện trước: "Chị về làng thăm bà nội ạ?"
Em trai Hoa năm nay 13 hay 14 tuổi Kiều Anh cũng nhớ không rõ.

So với vẻ ngoài bình thường của Hoa thì em trai Hoa đẹp trai hơn chút.

Cô cùng em trai Hoa không quá quen nên chỉ gật đầu rồi lái xe rời đi.

Cho đến khi Kiều Anh đi xa không nhìn thấy nữa, em trai Hoa mới thu hồi tầm mắt.

Bên tai cậu là những lời oán trách của Hoa, cậu cũng không bận tâm.
Bên kia, chị em Kiều Anh mang bọc lớn bọc nhỏ về nhà.

Bố mẹ cô còn chưa trở về, chị cô lại xuống bếp.

Kiều Anh lúc này đột phát ý tưởng làm kẹo hồ lô bằng dâu tây.

Kẹo này làm cũng đơn giản nên cô tự mình xuống bếp.

Lấy xiên che xuyên qua quả dâu tây rồi đun nóng đường cho keo lại.

Cầm xiên dâu tây cho vào nước đường rồi xoay cho đường bám đều, để nguội là ăn được.

Nếm thử ăn cũng có một khác hương vị, Bảo Anh thích ăn kiểu này.

Một mình ăn gần mười xiên, sợ cậu ăn nhiều sâu răng, bố mẹ cô không cho cậu ăn nữa.

Kiều Anh để mấy chục xiên kẹo vào tủ lạnh, để mai mang cho đám bạn ăn cùng..