Trở Về Năm 1994

Chương 16: 16: Thú Cưng





Hôm sau, trời chưa sáng cả nhà Kiều Anh đã thức dậy.

Hôm nay bố cô sẽ rời nhà lên Hà Nội.

Mẹ cô đêm qua ngủ không tốt, quầng thâm mắt thấy rõ ràng.

Bố cô cũng không khá hơn bao nhiêu, hai mắt đỏ ngầu.

Lại quay sang nhìn chị cô, cũng là hai mắt gấu trúc.

Kiều Anh chột dạ, chắc tối qua mỗi cô ngủ ngon.
Cả nhà cô vừa ăn sáng xong ngoài cửa đã có người gọi.

Bố mẹ cô vội vàng dắt xe đạp chạy ra.

Hai chị em cô cũng cùng đi ra ngoài.

Đến ngoài cổng thấy một loạt đèn pin chiếu sáng cả con đường.

Tính sơ sơ cũng phải trên dưới hai chục người nhìn còn rất dọa người.

Ai cũng mang theo rất nhiều đồ vật, Kiều Anh tinh mắt nhìn thấy có người còn mang theo cả xoong nồi.

Đây là tính toán tự mình nấu ăn.

So với người khác bố cô đơn giản nhiều, chỉ có một chiếc ba lô.

Không phải mẹ cô không chuẩn bị đầy đủ, mà là mang nhiều cũng chưa chắc dùng tới.

Lại nói trong người bố cô mang tiền đâu, thiếu cái gì mua là được.

Nhà người ta đi làm mang tiền về, bố cô đi làm mang tiền đi.

Trước khi đi Kiều Anh dặn dò bố cô cẩn thận, chỗ bố cô đi rất phức tạp.

Ở đó cứ một mét vuông có đến ba tên kẻ trộm.

Tốt nhất giấu tiền cho kỹ kẻo hai bàn tay trắng.
Thấy đã tập hợp đủ mọi người bố Thảo ra hiệu cho mọi người xuất phát.

Đám người mênh mông cuồn cuộn lao đi, chỉ chốc lát biến mất vào trong màn đêm.
Hai chị em cô đứng nhìn trong chốc lát rồi vào nhà.

Thấy trời còn chưa sáng Kiều Anh đề nghị đi ngủ tiếp.


Chị cô trừng mắt nhìn cô, rồi đi vào nhà không quan tâm tới cô.

Kiều Anh thấy vậy sờ mũi, cô nói có gì sai đâu.
Quê cô không có xe khách chạy qua, phải lên huyện thành mới có xe.

Cả đi cả về phải mất cả tiếng đồng hồ.

Nên đến khi mẹ cô về đã hơn sáu giờ sáng.

Nhìn mẹ cô như mất hồn mất vía, người không biết còn tưởng bà làm mất sổ gạo đâu.

Kiều Anh thức thời không lượn lờ trước mắt mẹ cô, nếu không người gặp tai ương chính là cô.

Ai bảo cô là người khuyên bà đồng ý cho bố cô đi làm.
Bố cô đi ba ngày sau mới gọi điện thoại về nhà.

Mẹ cô nghe được chồng bà gọi điện về thì ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Hoa.

Làng cô hiện tại chỉ có nhà Hoa lắp đặt máy bàn.

Đúng là cái gì nhà Hoa cũng đi tiên phong, cả làng cô toàn phải chạy đằng sau hít bụi.

Hai chị em cô cũng muốn biết tình hình bố cô thế nào nên cũng theo tới.
Kể từ vụ đuối nước đến giờ, đây là lần đầu Kiều Anh bước vào nhà Hoa.

Cũng chẳng có gì thay đổi, hôm nay vẫn là ba bà cháu Hoa ở nhà.

Ba mẹ con đến nơi phải chờ mười phút sau bố cô mới gọi lại.

Mẹ cô lần đầu nghe điện thoại không quen, luống cuống một lúc mới thích ứng.

Đầu bên kia bố cô chỉ nói việc tốt không nói việc xấu.

Mẹ cô lắp bắp nói chuyện ở nhà, nói đến năm phút mà còn không có dừng lại xu thế.

Kiều Anh đỡ trán, hiện tại điện thoại trả phí rất cao.

Bố mẹ cô mà cứ nói chuyện thế này, bố cô không biết có đủ tiền trả không.

Cô đành phải tiến lại gần nói nhỏ nhắc nhở mẹ cô.

Mẹ cô xấu hổ đến mặt già đỏ lên, lúc này mới nói chính sự.

Đầu bên kia bố cô cũng nghiêm túc báo cáo tình hình ông hỏi thăm được.
Bố cô mất ba ngày đi tìm hiểu hết giá cả của các quầy hàng.


Cuối cùng chọn được quầy hàng ngon giá rẻ ghi chép lại số liệu.

Mẹ cô ở nhà cũng không nhàn rỗi, cũng tìm hiểu giá cả trên chợ ghi lại trên giấy để đối chiếu.

Thấy bố mẹ cô làm quá tốt, Kiều Anh chỉ đứng bên cạnh không hé răng.

Đối chiếu giá xong mẹ cô hỏi phí vận chuyển, được đến đáp án chính xác sau kết luận việc buôn bán này có thể làm.

Hai người thống nhất số lượng mua và thời gian gửi hàng, sau đó bố cô cúp máy.

Hai chị em nhìn nhau dở khóc dở cười không biết nói gì cho phải, bố cô quên luôn hai chị em cô.
Bà nội Hoa lúc này mới ra tới, kiểm tra thời gian rồi quay sang mẹ cô nói: "Thời gian nói chuyện là mười hai phút ba mươi tám giây, một phút là.."
Kiều Anh trợn tròn mắt nhìn bà nội Hoa, này đây là bắt nạt mẹ cô vô tri đi.

Không đợi mẹ cô lên tiếng Kiều Anh đã đứng ra nói chuyện: "Mẹ cháu chỉ nghe máy chứ không gọi điện thoại sẽ không mất phí." Bà nội Hoa trừng mắt nhìn Kiều Anh quay sang nói chuyện với mẹ cô: "Con nít con nôi biết cái gì.

Cả gọi điện lẫn nghe máy đều phải trả tiền."
Kiều Anh tức giận đến bật cười, nhìn bà nội Hoa thành thạo thế này chắc toàn làm thế với người dân trong làng.

Chồng bà vẫn là thôn trưởng đâu.

Lại nghĩ tới bố Hoa trộm vải bị cách chức, nhà này hỏng từ trên xuống dưới.

Ánh mắt cô lạnh hơn nhìn bà nội Hoa: "Bà dùng điện thoại lâu vậy mà không biết việc này.

Hàng tháng hóa đơn về bà không đọc sao.

Để cháu đi hỏi thôn trưởng chắc ông ấy biết rõ việc này hơn."
Lúc này bà nội Hoa mới luống cuống, chồng bà không biết việc này.

Để ông ấy biết hậu quả không thể tưởng tượng được.

Bà nội Hoa là người co được giãn được rất nhanh lại thay đổi thái độ: "Vậy sao.

Cái này bà không biết, hôm nay nhà cháu không phải trả tiền."
Kiều Anh cười mỉa một tiếng, rồi cùng mẹ và chị cô ra về.

Ra khỏi nhà Hoa, mẹ cô lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Bà suýt nữa bị lừa tiền.

Người cùng làng với nhau mà còn làm việc thất đức này.


Thật làm người chán ghét.

Bà lại nhìn sang Kiều Anh dạo này con gái bà thay đổi nhiều quá.

Không giống đứa trẻ sáu tuổi gì cả.

Điển hình như lúc này đây, Kiều Anh đang cầm tờ giấy bà ghi chép đọc nhanh như gió.

Bà tò mò hỏi: "Con có hiểu không?" Kiều Anh gật đầu nói: "Có mà.

Con đã đi học được gần hai tháng rồi còn gì." Mẹ cô chần chờ cuối cùng cũng hỏi: "Sao con biết hóa đơn nhà ông thôn trưởng vậy?"
Kiều Anh khép lại tờ giấy đưa cho mẹ cô nói: "Dạo trước con không phải đến nhà Hoa chơi sao? Có lần tình cờ con đọc được nên mới nhớ." Nghi ngờ trong mắt bà tan biến, lại tự não bổ con gái bà thông minh.

Sau đó mỹ tư tư dắt tay cô về nhà.
Cuộc điện thoại của bố cô làm mẹ cô như hồi sinh trở lại.

Cụ thể là đột nhiên bà nhớ ra lời hứa mua mèo con cho Kiều Anh còn chưa có thực hiện.

Mẹ cô cũng là hành động phái, nghĩ là làm.

Bà mang Kiều Anh cưỡi xe Phượng Hoàng đi sang làng bên để đón em mèo kia về.

Lúc đi kỳ vọng bao nhiêu thì lúc nhìn thấy mèo con Kiều Anh thất vọng bấy nhiêu.

Không phải nó xấu xí cỡ nào, mà chỉ là nó không lớn lên theo thẩm mỹ của cô mà thôi.

Biết mang em mèo này về cô cũng không yêu thương được, nên cô quyết định buông tay.

Mong em ấy tìm được chủ nhân không bắt bẻ như cô.
Hai mẹ con cô vẫn là tay không đi về.

Nghe tin mà tới Thủy cũng chạy lên hỏi thăm.

Mẹ cô không chút do dự bán đứng con gái: "Đó là con mèo mướp gần hai tháng tuổi, nhìn còn rất hoạt bát thế mà Anh Anh còn chê xấu." Mèo quê toàn như vậy, chú mèo hôm nay còn bụ sữa trong mắt bà đã đạt tiêu chuẩn.

Thế mà con gái bà còn chê.

Chẳng lẽ con bà còn gặp con mèo nào đẹp hơn.
Kiều Anh có thể nói gì chẳng lẽ nói con thích mèo Tây.

Không nói đến kinh tế nhà cô bây giờ cũng không nuôi nổi nó mà mèo Tây đã nhập khẩu vào Việt Nam chưa cô cũng không biết.
Cứ như vậy con đường nuôi thú cưng của Kiều Anh chưa bắt đầu đã chết non.
Tuy đã nghĩ thông suốt vấn đề nuôi thú cưng nhưng Kiều Anh vẫn ủ rũ vài ngày.

Ngay cả cô giáo trả bài kiểm tra giữa kỳ được hai điểm mười tâm trạng của cô cũng chẳng khá hơn.

Một bên nhìn Hoa ghen ghét không thôi.

Hằng ngày chẳng thấy Kiều Anh học gì cả, trên lớp thì lúc nào cũng đi vào cõi thần tiên.

Thế mà vẫn đạt điểm mười.

Hay cô giáo chấm sai.


Hoa quay sang mượn bài kiểm tra của Kiều Anh đối chiếu với mình.

Sau đó thấy chữ viết của Kiều Anh đẹp hơn cô, toán học tính chuẩn hơn cô.

Còn có có gì mà so sánh nữa đành bất lực trả lại.
Nhưng Hoa là người kiêu ngạo quen rồi, cô không muốn ai hơn mình.

Cô phải tìm về sự ưu việt của bản thân.
Hôm sau đi học Hoa khoe ra nhà mình mới nuôi thú cưng rủ mọi người về nhà cô chơi.

Kiều Anh đối với thú cưng nhà người khác không có hứng thú.

Nhóm bạn cùng làng đều đồng ý tham gia, ai bảo nhà Hoa là nhà giàu số một ở làng cô.

Thủy không cưỡng lại được sự dụ hoặc cũng bỏ Kiều Anh đi rồi.
Lần đầu một mình về nhà Kiều Anh không thói quen.

Cô có tính là không quá hòa hợp với bạn đồng lứa.

Ở làng trừ Thủy ra hình như cô không chơi thân với ai.

Thôi lần sau có hoạt động thế này vẫn là đi cùng cả nhóm người cho đỡ phải cô lập.
Đến chiều Thủy đến nhà Kiều Anh chơi.

Kể về thú cưng của Hoa, đôi mắt và thần thái của Thủy rất giống cô lần đầu gặp được chú mèo Tây cô nuôi.

Thủy đây là đã thần phục trước vẻ đẹp của thú cưng nhà Hoa.

Thủy say mê mà kể: "Tớ chưa thấy chú mèo nào đáng yêu như vậy.

Đôi mắt nó to tròn, mặt rất mập mạp, lông giống màu mèo mướp, lông sờ lên mềm mại.

Giá như tớ có một con như vậy thì tốt rồi.

Mùa đông ôm đi ngủ thì ấm phải biết." Nghe Thủy kể Kiều Anh cũng không tin tưởng lắm, lông giống mèo mướp chắc là mèo ta rồi.

Cô mới từ chối một em mèo mướp xong, không có gì hiếm lạ.

Chỉ là rất nhanh Kiều Anh đã bị vả mặt.
Mục đích của Hoa là để cho Kiều Anh hâm mộ mình, Kiều Anh không tới làm cô mất hơn phân nửa lạc thú.

Không cam lòng, hôm sau Hoa cho mèo nhà cô vào cặp mang đến trường.

Rất tự nhiên mà ở bàn bên cạnh Kiều Anh ngồi xuống.

Hoa mở cặp lộ ra một đám lông lù xù.

Kiều Anh cúi đầu xuống xem, cùng lúc cái đầu nhỏ cũng ngẩng lên.

Bốn mắt nhìn nhau kia một khắc, Kiều Anh lại nghe được trái tim mình chạy nhanh hơn.
Đột nhiên, cô cảm thấy mặt mình đau quá!.