Trở Về Năm 1988

Chương 58: Lần đầu tiên hẹn hò




Phong cách làm việc của Lý Tuấn Nghị rất có phong cách quân nhân, sấm rền gió cuốn, thực mau liền áp dụng hình thức sản xuất mới xuống dưới. Mỗi khâu đều có nhân viên cố định phụ trách, bất luận bước nào xảy ra vấn đề cũng dễ dàng truy cứu trách nghiệm cá nhân, kịp thời ngăn chặn tổn hại, cũng giảm bớt thời gian tìm kiếm thứ phẩm, khuân vác, ý thức trách nhiệm của công nhân cũng lớn hơn. Chỉ hai ngày thời gian, hiệu suất tăng cao tới mắt thường cũng có thể thấy được.

Chuyện này không chỉ có làm La Hồng thực sự bội phục Cao Lương, cũng khiến cho La Hồng buông xuống tâm tư theo đuổi Lý Tuấn Nghị, bởi vì so sánh, chính mình hoàn toàn cũng không có xuất sắc như Cao Lương, huống chi cô nghe nói Cao Lương là thanh mai trúc mã của ông chủ.

Lý Tuấn Nghị nằm viện, trù nghệ của Cao Lương không có đất dụng võ, anh xuất viện, mới chân chính bắt đầu phát huy tác dụng. Cao Lương mỗi ngày đều nấu biến đổi đa dạng cho Lý Tuấn Nghị, các loại cháo dưỡng dạ dày, cháo canh dinh dưỡng thay phiên tới, Cao Lương còn học theo người địa phương ở chợ bán thức ăn cách hầm canh, mới mấy ngày, gương mặt gầy ốm của Lý Tuấn Nghị liền đ ẫy đà lên rõ ràng, khí sắc cũng tốt hơn.

Lý Tuấn Nghị thích ăn cay, hiện giờ bị bắt sửa khẩu vị thanh đạm, nếu không phải thủ nghệ Cao Lương tốt và tình yêu chống đỡ, với anh mà nói không khác gì chịu ngược. Uống cháo và canh mấy ngày, Cao Lương rốt cuộc đổi thành ẩm thực bình thường cho anh, cũng vẫn thủy chung với đồ ăn thanh đạm, bất quá với tay nghề của Cao Lương, dù đồ ăn thanh đạm cũng có thể làm ra mười phần tư vị.

Đồ ăn ngon đều do thời gian dài mài gũa ra, Cao Lương ở bên này cũng không có việc khác, chuyên tâm nấu cơm cho Lý Tuấn Nghị, mỗi ngày đều tìm mọi cách làm món ăn mới. Thậm chí còn chạy đến hiệu sách Quảng Châu tìm mua thực đơn, bất đắc dĩ thời nay mọi người không coi trọng ăn uống chi dục, cư nhiên một quyển thực đơn cũng không có, Cao Lương cảm thấy chính mình hẳn nên soạn mấy thực đơn gửi cho nhà xuất bản, nói không chừng liền thành tác gia. Bất quá cô vẫn tìm được một quyển thực đơn, tuy rằng là dùng nửa thơ nửa văn để viết, Cao Lương cũng vẫn xem đến ngon lành, có đôi khi nhìn đến chỗ không thể xác định, liền nhờ cố vấn là anh em Lý gia, Lý Tuấn Nghị tuy rằng chưa từng vào đại học, nhưng ngữ văn còn cao hơn Lý Tuấn Vĩ, thông thường nội dung anh giải thích Lý Tuấn Vĩ đều không thể nào phản bác. Cao Lương liền thấy lạc thú học tập vài dạng món ăn, làm cho Lý Tuấn Nghị nếm thức ăn tươi.

Lý Tuấn Nghị cảm thấy đây là những ngày hạnh phúc nhất từ lúc chào đời tới, mỗi ngày tỉnh lại, đều có bữa sáng mỹ vị không tưởng đang chờ hắn; tan tầm trở về có bàn ăn nóng hầm hập đã ở trên bàn chờ; chạng vạng xong còn có thể cùng Cao Lương đi hoa viên nhỏ tản bộ, yêu yêu đương đương, tâm sự nhân sinh cùng lý tưởng, mỗi ngày đều vui vẻ. Công nhân trong xưởng đều biết Cao Lương là bạn gái của ông chủ.

Trong khoảng thời gian này Lý Tuấn Nghị có lộc ăn, Lý Tuấn Vĩ cùng Chu Văn Võ đi theo cũng có lộc ăn, cho nên thân thể Lý Tuấn Nghị khang phục, thể trọng hai người này cũng gia tăng hàng ngày.

Ngày đó Chu Văn Võ ở trong văn phòng nói: "Tuấn Nghị, ông xem ta có phải tôi béo lên không? Dây lưng đều đã nới ra một khoảng rồi."

Lý Tuấn Nghị nâng đôi mắt nhìn gương mặt tròn xoe của ông bạn, nhàn nhạt nói: "Đừng nóng vội, lập tức là có thể gầy lại."

Chu Văn Võ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, sau đó chậm rãi hỏi: "Em Lương phải đi về?"

"Ừm, cô ấy đã tới hơn mười ngày, thân thể tôi cũng tốt rồi, cũng không còn lý do lưu lại." Lý Tuấn Nghị nói đến cái này có chút không nỡ cùng không cam lòng.

Chu Văn Võ suy sụp mà ngồi xuống: "Vậy về sau chúng ta liền không có đồ ngon ăn?" Tuy rằng biết ngày này sớm hay muộn phải tới, nhưng vẫn có chút khó tiếp thu mà.

Mí mắt Lý Tuấn Nghị cũng không nâng: "Về sau chỉ có thể ăn ở căn tin, nếu không ông đi mời đầu bếp tốt tới nấu cơm?"

Chu Văn Võ nhìn Lý Tuấn Nghị, tự hỏi tính khả thi của đề nghị này, đồng thời thở dài nói: "Nếu em Lương không đi thì thật tốt, ra được phòng khách vào được phòng bếp, một người nội trợ hiền tuệ, tôi đi theo cũng được thơm lây."

Lý Tuấn Nghị nói: "Thật ra tôi không muốn em ấy phải làm nội trợ, chỉ nghĩ cùng em ấy ở bên nhau." Cao Lương có khả năng, nếu giới hạn cô ấy trong gia đình, ánh sáng trên người cô khẳng định sẽ suy giảm.

Chu Văn Võ thở dài: "Vậy cậu phải nỗ lực hơn mới được, sớm một chút nghĩ cách đưa hộ khẩu chị em bọn họ dời lại đây, như vậy hai người có thể đoàn tụ."

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy."

Chu Văn Võ nói: "Ngày nào em ấy đi? Tôi phải đi mua chút lễ vật, cảm tạ em ấy giúp chúng ta một việc lớn như vậy."

"Ngày kia, ngày mai tôi dẫn em ấy đi dạo. Nhưng ông đừng đi theo chúng tôi, muốn đi dạo thì gọi Tuấn Vĩ đi, đừng làm bóng đèn." Lý Tuấn Nghị còn chưa cùng Cao Lương chính thức hẹn hò một lần đâu, ngày mai nhất định phải hẹn hò đàng hoàng một lần.

Chu Văn Võ gật đầu: "Bảo đảm không làm phiền. Hai người tính toán đi chỗ nào chơi? Định xem phim điện ảnh sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Cái này ông cũng đừng nhọc lòng, tôi đều có an bài."

Buổi tối Cao Lương bắt đầu thu thập hành lý, mấy ngày nay tuy rằng không có đi dạo phố, nhưng đi mua đồ ăn cùng dạo hiệu sách, thấy thứ hữu dụng liền lục tục mua không ít đồ. Dù sao cũng là Quảng Châu, kinh tế phát triển, chủng loại cũng phong phú đầy đủ hơn, cũng đúng là bởi vì nguyên nhân này, Cao Lương suy xét tới Quảng Châu gây dựng sự nghiệp, bởi vì nơi này tính bao dung lớn, trình độ sinh hoạt cao, người nhiều, cơ hội cũng nhiều, nhưng là nghĩ đến việc học của các em. cái ý niệm này cô vẫn phải đ è xuống.

Tầm mắt Lý Tuấn Nghị vẫn luôn ở trên người cô không dời: "Ngày mai anh nghỉ một ngày, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi đi."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, sau đó nở nụ cười: "Được ạ." Này hẳn là hẹn hò đi.

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Có chỗ nào em muốn đi không?"

Cao Lương lắc đầu: "Anh nói đi chỗ nào liền đi chỗ nào. Em cũng không rành Quảng Châu"

"Được, vậy để anh an bài đi." Lý Tuấn Nghị vừa lòng gật đầu, "Đêm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai xuất phát sớm."

Cao Lương nói: "Thân thể anh không còn vấn đề đi?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, đã sớm tốt rồi." Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thân thể bình phục nhanh, lại có Cao Lương cẩn thận chiếu cố và tâm tình sung sướng, hắn cảm thấy chính mình như chưa từng sinh bệnh.

Ngày hôm sau, Lý Tuấn Nghị đưa Cao Lương đi dạo phố mua quần áo giày trước, đều là anh bỏ tiền, coi như quà cho Cao Lương. Cao Lương ở vấn đề kinh tế luôn luôn độc lập, vốn không muốn để Lý Tuấn Nghị bỏ tiền, nhưng là đến thân phận bọn họ đã thay đổi, bạn trai bạn gái tặng quà nhau là hết sức bình thường, vì thế liền tiếp nhận, chính mình cũng mua quần áo cho anh.

Dạo phố xong, hai người đều mặc quần áo mới đi dạo công viên, Lý Tuấn Nghị mượn cái camera, mua một cuộn phim màu sắc rực rỡ, chụp cho Cao Lương rất nhiều ảnh, còn nhờ người qua đường chụp giúp rất nhiều ảnh.

Chơi đến mệt mỏi, tìm một chỗ ăn cơm, sau đó đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh. Điện ảnh là một bộ phim không nổi danh, sản phẩm trong nước, trong một phòng chiếu kiểu cũ thật lớn nhưng có thể chứa hơn một ngàn người, đèn vừa tắt, bốn phía một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng ảm đạm trên màn ảnh. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ngồi ở rạp chiếu phim, chung quanh đại bộ phận đều là tình nhân đi xem điện.

Mấy năm trước thể hiện yêu đương ở nơi công cộng vẫn là chuyện đồi phong bại tục, thậm chí bị coi là chơi lưu manh, sẽ bị người chỉ trích thóa mạ. Mấy năm nay không khí xã hội đã cởi mở hơn chút, nam nữ hẹn hò mới trở thành chuyện bình thường, cho nên rạp chiếu phim cơ hồ liền thành nơi hẹn hò của các cặp đôi có tình yêu cuồng nhiệt, tha thiết, đèn vừa tắt, làm máy chuyện không thể nói ai cũng không biết. Cao Lương vừa ngồi xuống, Lý Tuấn Nghị liền nắm tay Cao Lương, Cao Lương cho rằng anh muốn nắm tay mình, không nghĩ tới anh chỉ là đưa qua một bao hạt dưa, nhỏ giọng bên tai cô: "Ăn đi."

Hơi thở của anh phun bên tai ấm áp như gió xuân, cả người Cao Lương cũng giống như đắm chìm trong cảnh xuân. Kế tiếp, Lý Tuấn Nghị giống các cặp đôi khác, mở cánh tay ôm lấy vai Cao Lương, nếu không phải ở giữa có cái tay vịn đáng ghét, bọn họ là có thể đủ hoàn toàn rúc vào nhau. Bất quá tay vịn cũng ngăn cách không được hai người dựa sát vào nhau, Cao Lương thả lỏng lại, dựa vào trên vai Lý Tuấn Nghị, hai người cùng nhau xem điện ảnh.

Không biết qua bao lâu, Lý Tuấn Nghị đột nhiên ra tiếng: "Cao Lương."

Cao Lương "Dạ" một tiếng.

Lý Tuấn Nghị cười khẽ: "Em đừng xem phim nữa, cũng nhìn anh xem."

Cao Lương ngẩng đầu lên, vừa định nói "Ở đây tối như vậy, muốn nhìn anh cũng thấy không rõ", miệng đã bị ngăn chặn, cô phảng phất cảm thấy đầu óc mình trong nháy mắt "Oanh" một chút nổ tung, cả người đều bị mất đi thần trí. Lý Tuấn Nghị chỉ hôn hôn trên môi cô, cũng không có tiến thêm một bước, sau đó đem người kéo vào trong lòng ngực, ở bên tai cô nói: "Thật sự không muốn để em trở về."

Cái mũi Cao Lương có chút lên men, cô làm sao muốn tách ra, nhưng bọn họ đều có trách nhiệm thân bất do kỷ, Cao Lương nói: "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, mau chóng đoàn tụ."

Lý Tuấn Nghị "Ừm" một tiếng, hôn nhẹ trên đỉnh đầu cô: "Về sau lại chịu khó viết thư, năm ngày, không ba ngày viết một phong thơ, mặc kệ có nhận được thư của dối phương hay khôngđều phải viết."

"Vâng." Cao Lương đáp ứng.

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh sẽ mau chóng lắp điện thoại trong nhà, đến lúc đó chúng ta có thể liên hệ qua điện thoại."

Cao Lương nói: "Điện thoại không vội lắp, trước trả hết khoản vay đã."

Lý Tuấn Nghị cười khẽ: "Ừ, chờ xong, chuyện trước tiên là lắp điện thoại."

Xem xong phim điện ảnh, đã sắp 9 giờ, hai người cầm theo đồ, tay nắm tay cùng nhau về nhà. Tới ký túc xá, Chu Văn Võ cùng Lý Tuấn Nghị cũng chưa về, Chu Văn Võ để lại cái tờ giấy nói mang Lý Tuấn Vĩ đi phòng khiêu vũ.

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương: "Em muốn đi khiêu vũ không?"

Cao Lương lắc lắc đầu: "Em không thích khiêu vũ."

Lý Tuấn Nghị nói: "Vậy không đi. Chúng ta trò chuyện, Em ngồi lại gần chút." Khó có khi không ai ở nhà làm bóng đèn, đương nhiên muốn thân mật một chút.

Cao Lương ngồi qua một chút, Lý Tuấn Nghị đem người ôm vào trong ngực, nói liên miên mà giao đãi một chút sự tình, đơn giản là dặn dò cô không cần quá vất vả, phải chú ý nghỉ ngơi, thà rằng kiếm ít một chút, cũng để thân thể khỏe mạnh. Cao Lương cảm thấy buồn cười, rốt cuộc là ai không để ý thân thể hả thiếu giai. Hai người nói nói, Cao Lương đột nhiên nghĩ đến chuyện Tuấn Vĩ: "Đúng rồi, về Tuấn Vĩ, em muốn nói với anh."

Lý Tuấn Nghị thẳng eo: "Tuấn Vĩ làm sao vậy?"

Cao Lương nói: "Phiếu điểm học kỳ 1 Tuấn Vĩ đã gửi về đến nhà, có một môn không đạt tiêu chuẩn. Em nghe nói cậu ấy ở trường học rất sinh động, luôn tham gia đủ loại hoạt động, phỏng chừng là vừa lên đại học liền thả lỏng, anh là anh trai, có rảnh liền khuyên nhủ cậu ấy, làm cậu ấy nên dùng nhiều điểm tâm tư ở học tập, đừng mải chơi."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn Cao Lương, không nói lời nào. Cao Lương nhìn anh: "Anh nói chuyện đi, nhìn em làm gì?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Anh cảm thấy hiện tại em đặc biệt có phong phạm chị dâu."

Cao Lương đỏ mặt giơ tay đập anh một cái: "Nói chuyện đứng đắn với anh đó! Đừng đến lúc đó bị thôi học thì thảm, thật vất vả mới thi đậu." Cô biết thành tích Lý Tuấn Vĩ không đến mức bị thôi học, nhưng à sẽ bởi vì không học tập hẳn hoi mà thôi học, cho nên tận khả năng mà phát động mọi người làm Lý Tuấn Vĩ chuyên tâm học tập, đừng đi trộn lẫn với mấy hoạt động ngoài lề.

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Nói cũng đúng, anh đến quan tâm nó một chút, sẽ tâm sự với nó."

Lý Tuấn Vĩ trở về, Lý Tuấn Nghị quả nhiên bắt lấy thằng em phê bình một trận, Lý Tuấn Vĩ bị anh trai nói quả thực có chút không chỗ dung thân, thề sẽ nghiêm túc học tập, nhất định đem học tập đặt ở vị trí hàng đầu. Lý Tuấn Nghị nói: "Đừng quên mục đích lúc trước thi vào trường y, không phải vì thi đậu đại học, mà là phải làm một người thầy thuốc tốt."

Lý Tuấn Vĩ ngẩng đầu nhìn anh trai: "Em đã biết, anh." Lúc bọn họ còn nhỏ, ông nội chính là bởi vì khám sai chậm trễ bệnh tình mà ra đi, chuyện này làm Lý Tuấn Vĩ khắc cốt ghi tâm, cho nên hắn thề phải làm một thầy thuốc tốt.

Lý Tuấn Nghị nghiêm túc gật đầu: "Biết là tốt. Em không chỉ phải thuận lợi tốt nghiệp, mà muốn lấy thành tích xuất sắc tốt nghiệp, tương lai làm thầy thuốc tốt, mới có thể cứu người."

"Dạ, em nhớ kỹ." Lý Tuấn Vĩ dùng sức gật đầu.