Trở Về Năm 1988

Chương 154: Hướng khắp cả nước




Niên đại 90, điện thoại di động nội địa đã lưu hành trên toàn quốc, chính là cái loại cục gạch màu đen, xách trong tay tựa như xách một khối gạch, nhưng lại địa diện cho thân phận và tài phú.

Lý Tuấn Nghị đã sớm muốn mua hai cái, một cái cho chính mình dùng, một cái cho Cao Lương, nhưng mà Cao Lương ngại nó xấu lại cồng kềnh, không chịu, hơn nữa giá cả của nó so với tính năng quá cao, giá cả của phía chính phủ là hai vạn một cái, trên thực tế mua được tới tay phải mất khoảng hai vạn năm, hơn nữa lại mất vài ngàn kích hoạt cùng với tiền điện thoại, tính xuống dưới một cái ít nhất phải tốn hơn ba vạn, đây là tính khi mua được từ con đường chính thống, giá chợ đen lại càng cao, xào đến năm vạn một cái. Người khác cảm thấy có chiếc điện thoại này tượng trưng cho kẻ có tiền, ra đường cứ nâng lên lúc ẩn lúc hiện, Cao Lương chỉ cảm thấy xấu, trừ bỏ khoe ra tài phú, kỳ thật cũng không có tác dụng gì quá nhiều, trước kia không có điện thoại bọn họ không làm ăn được chắc?

Cuối cùng bọn họ chỉ mua hai cái máy nhắn tin, có việc có thể báo một chút, tuy rằng không có tiện như điện thoại di động, nhưng niên đại này nói chuyện điện thoại di động cơ bản đều phải rống lên, chút phiền toái nhỏ này Cao Lương không để tâm. Đương nhiên, điện thoại đã sớm lắp trong nhà, tổng cửa hàng và xưởng, muốn liên hệ cũng cực kỳ tiện lợi.

Mấy năm nay biến hóa thật mau, Cao Lương cảm thụ đặc biệt sâu sắc. Trước kia mình trưởng thành theo thời đại, chưa có cơ hội nhìn kỹ như này, hiện giờ lại trải qua một lần, đối đãi với mọi chuyện đã khách quan, bình tĩnh hơn rất nhiều, rất nhiều thời điểm cô đều sẽ dừng lại nghĩ lại tổng kết một chút, sau đó lại tiếp tục đi.

Cuối tháng 9, Lý Tuấn Nghị quyết định lại mở chi nhánh cho Thanh Mai. Bởi vì triển lãm váy cưới oanh động sinh đã tạo ra hiệu ứng rất tốt, mấy ngày liền chi nhánh bên trung tâm thể thao cũng buôn bán rực rỡ hơn nhiều. Rốt cuộc thời buổi này báo chí là kên tuyên truyền đại chúng, lên báo một lần, lực ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Còn thỉnh thoảng có khách hàng tới chi nhánh bên trung tâm thể thao hỏi, ở đây cũng là chi nhánh của cửa hàng Thanh Mai bên phố cổ đúng không, sao không tổ chức triển lãm váy cưới? Căn cứ vào yêu cầu này, Lý Tuấn Nghị dứt khoát cũng tổ chức triển lãm váy cưới bên này một tuần, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của khách hàng. Hai lần triển lãm này, có không ít quán chụp ảnh tới Thanh Mai đặt váy cưới, còn có khách hàng cá nhân muốn đặt hàng váy cưới.

Lý Tuấn Nghị ngửi được cơ hội, nếu có người muốn đặt may váy cưới, bọn họ có thể thiết kế, vì sao không mở một cửa hàng váy cưới chứ. Giá cả đương nhiên không thể rẻ, ít nhất không thể rẻ nwh khi bán cho Khiết phóng viên, rốt cuộc váy cưới cả đời chỉ mặc một lần, người muốn mua váy cưới sẽ nguyện ý bỏ ra số tiền này. Cao Lương rất ủng hộ ý tưởng của hắn, vốn dĩ Thanh Mai bán quần áo cho phụ nữ trẻ tuổi, váy cưới cũng là một loại, có thị trường vì sao không làm?

Lý Tuấn Nghị tìm được một mặt tiền cửa hàng hai tầng ở khu phố cổ, anh đổi toàn bộ vách tường mặt tiền thành pha lê trong suốt, manocanh mặc váy cưới trưng bày sát đường, cũng thiết kế một cái biển quảng cáo cực lớn —— "Thanh Mai váy cưới định chế", chuyên dùng để trưng bày váy cưới và nhận đơn đặt may. Trong xưởng cố ý điều động ra vài người thành lập một tổ chế tác váy cưới, váy cưới cần làm trong thời gian dài, nhưng nó chủ yếu sản phẩm may riêng, người may váy cưới thông thường sẽ đặt sớm, cho nên thời gianchế tác cũng sẽ không bị gấp quá.

Váy cưới Thanh Mai mới mở ra không lâu, Lý Tuấn Nghị lại tìm một cửa hàng ở Càng Tú khu Bắc Kin, mở chi nhánh thứ ba của Thanh Mai. Cùng lúc đó, nhà xưởng mới đã hoàn thành kiến trúc căn bản, khẩn trương xây dựng. Đến mùa hè sang năm hẳn là có thể dời đến xưởng mới đi. Chờ xưởng quần áo xây xong, lại có thể tiếp tục xây nhà xưởng gia công, đến lúc đó lợi nhận sáu tháng cuối năm nay cũng nên tăng thêm, bọn họ cũng dư dả.

Năm nay Cao Vị cũng mở hai chi nhánh ở khu Mây Trắng và khu Hải Châu, cũng giống như chi nhánh ở khu Càng Tú, không chỉ có bán chân, cổvà nội tạng vịt, còn bán cả thịt vịt và thịt ngỗng. Cửa tiệm càng làm càng lớn, số lượng gà vịt ngỗng Cao Vị cần cũng tăng lên theo, Cao Lương vẫn luôn muốn thành lập một chỗ tự nuôi dưỡng, như vậy liền không cần chịu tác động bởi thị trường quá nhiều, hơn nữa chất lượng nguyên liệu cũng được bảo đảm.

Hôm nay Dương Tư Hoa nói với Cao Lương: "Chị, chúng ta tới quê Tiểu Hồng xem đi, không chừng có thể làm trang trại ở quê cô ấy."

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Ở Thanh Xa sao?" Cô nhớ rõ Chung Tiểu Hồng là người Thanh Xa.

"Đúng vậy. Thanh Xa cách Quảng Châu không quá xa, bên đó lại là nông thôn, nuôi gà vịt xong đưa đến đây cũng rất tiện, nghe Tiểu Hồng nói quê bọn họ có rất nhiều sông núi, rất thích hợp nuôi trồng." Hiển nhiên Dương Tư Hoa đã điều tra rõ tình hình.

Cao Lương gật đầu: "Gọi Tiểu Hồng và Nhã Nhã tới nói chuyện chút, tìm hiểu thêm một chút tình huống."

Sau khi nói chuyện, Cao Lương đánh nhịp, quyết định đi Thanh Xa mở một trang trại nuôi gà vịt ngỗng. Lý Tuấn Nghị nghe xong ý tưởng của cô, rất ủng hộ, Cao Vị lập tức sẽ chuyên nghiệp hóa, cần phải có trang trại để đảm bảo nguồn cung ứng của riêng mình. Một khi xây nhà xưởng, Cao Vị sẽ cho phép nhượng quyền cửa hàng, đến lúc đó không riêng gì Quảng Đông, ngay cả những tỉnh thành khác cũng sẽ có dấu chân Cao Vị.

Cao Lương đi Thanh Xa khảo sát, Lý Tuấn Nghị đương nhiên muốn đi cùng, các cô đi khảo sát, không có đàn ông anh không yên tâm. Thanh Xa ngay cạnh Quảng Châu, lái xe cũng chỉ mất hơn một giờ, đến quê Chung Tiểu Hồng lại mất khoảng một giờ nữa. Niên đại 90 Thanh Xa cònchưa có dấu hiệu phát triển, chỗ đó non xanh nước biếc, thật sự rất thích hợp nuôi trồng.

Cha mẹ Chung Tiểu Hồng và Nhã Nhã đều qua tuổi 50, ở nhà làm nghề nông, nghe yêu cầu của bà chủ con gái, lập tức vội vàng đáp ứng, đây chính là chuyện tốt tới cửa, nông dân kỳ thật có thể làm rất nhiều chuyện, lo lắng duy nhất chính là thị trường, hiện giờ không cần lo lắng thị trường, vậy còn sợ cái gì, cứ thoải mái mà nuôi thôi. Cao Lương đã có kinh nghiệm hợp tác với nhà Ngô Tài Thuận, cho nên ngựa quen đường cũ hợp tác với bọn họ. Làm xong hợp đồng, Cao Lương chi trả trước một khoản tiền, để bọn họ mua thức ăn cho gia cầm. Cao Lương yêu cầu không dùng thức ăn chăn nuôi bán sẵn, dùng thức ăn tự nhiên để nuôi dưỡng, nếu tự mình nuôi vậy khẳng định muốn đề cao chất lượng.

Cao Lương trở về từ Thanh Xa không lâu, Lưu Bưu liền đến chào từ biệt, ông chủ bọn họ mở một phân xưởng ở Thâm Quyến, điều hắn qua làm sư phó. Từ sau khi kết hôn Cao Lương chưa gặp lại Lưu Bưu, giờ phút này nghe nói hắn phải rời đi, rất ngoài ý muốn: "Đi Thâm Quyến sao? Về sau còn trở lại Quảng Châu không?"

Lưu Bưu không nhìn cô, chỉ lắc lắc đầu: "Không biết. Xem tình huống đi."

Cao Lương gật gật đầu: "Vậy đuọc, qua bên kia nhớ phải tự chăm sóc bản thân, có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng tôi."

Lúc này Lưu Bưu mới nâng mắt nhìn Cao Lương một cái: "Được."

Lý Tuấn Nghị nghe nói Lưu Bưu đi Thâm Quyến làm, tựa hồ cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Cao Lương cũng không nói việc này cho Cao Phán, tuy rằng thoạt nhìn con bé đã vượt qua, nhưng cố tình nhắc tới cũng không tốt lắm.

Đầu tháng mười hai, trung tâm thể dục khu Thiên Hà tổ chức triển lãm trang phục cả nước. Làn đầu tiên nhãn hiệu Thanh Mai được mời, trước kia xưởng quần áo của Tuấn Dật đi tham gia loại triển lãm này, cơ bản đều là đi cho đủ số, hiện giờ lại đi, lại lấy nhãn hiệu riêng của mình tham gia. Bởi vì là nhãn hiệu bản địa của Quảng Châu, Thanh Mai có một vị thế khác, hơn nữa vị trí rất ưu việt, Cao Lương phí không ít tâm tư, thiết kế hai bộ phần ở gian hàng, bên ngoài triển lãm quần áo kiểu dáng bình thường của Thanh Mai, bên trong lại là váy cưới, sắp xếp gian hàng thập phần độc đáo, sáng ý lần này hấp dẫn vô số ánh mắt.

Lần này tới tham gia triển lãm có nhãn hiệu trang phục đến từ khắp nơi trên cả nước, nói với cả nước nhưng với tình hình phát triển kinh tế trước mắt, cũng chính là Bắc Kinh, Thượng Hải, Tô Hàng và Quảng Đông.

Mục đích triển lãm tự nhiên là để thu hút đầu tư, buôn bán, các thương gia tới tham gia triển lãm đến từ khắp nơi, trước mắt Quảng Đông là nơi sản xuất trang phụclướn nhất cả nước, ngày thường không có triển lãm, thương gia cũng tới bên này nhập hàng, triển lãm cho bọn họ một cơ hội xem xét lựa chọn nhãn hiệu, tự nhiên muốn đến xem. Cho nên lần này cũng là cơ hội tốt cho Thanh Mai, lần này Lý Tuấn Nghị đẩy ra hoạt động cho phép cửa hàng nhượng quyền, khách tới tư vấn nối liền không dứt.

Trước đó, Cao Lương đã thương lượng xong với Lý Tuấn Nghị các bước nhượng quyền cụ thể. Cho nhóm người gia nhập đầu tiên phí gia nhập cực kỳ ưu đãi, Thanh Mai phụ trách giám sát và khảo hạch mặt tiền cửa hàng, cũng như trang hoàng, Thanh Mai lại thống nhất cung cấp trang phục. Triển lãm còn chưa có kết thúc, đã có hơn 10 nhà đăng ký mở cửa hàng nhượng quyền, bọn họ chủ yếu đến từ Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, Hàng Châu, Vũ Hán, nói cách khác, Thanh Mai muốn nhân cơ hội này đi khắp cả nước.

Cao Lương dự cảm, xưởng quần áo Tuấn Dật chuẩn bị chuyển đổi, về sau phỏng chừng chỉ có thể sản xuất quần áo của nhãn hiệu riêng, có vẻ xưởng mới đã xây đúng thời điểm.

Cao Phán cũng tới tham gia triển lãm trang phục, lẽ ra cô ấy là nhà thiết kế của công ty không phải bộ phận tiêu thụ, không cần mỗi ngày đều ở triển lãm, nhưng bà chủ bọn họ đặc biệt chỉ điểm cô tới tọa trấn, theo lời bà chủ nói, Cao Phán chính là hình tượng của công ty, phải lên sân khấu. Có mỹ nữ ở đây, mới có thể hấp dẫn nhiều người đi vào. Công ty Cao Phán tập cũng có chút danh tiếng trong ngành thời trang trẻ em, người tới đàm phán rất nhiều, thường xuyên có người chủ động tìm Cao Phán bắt chuyện, mỹ nữ ai mà không thích.

Hôm nay giữa trưa Cao Lương ăn cơm, liền đi bộ tới xem Cao Phán, mấy ngày nay cô vẫn luôn hỗ trợ ở triển lãm, bởi vì một mình Lý Tuấn Nghị không lo liệu hết được, mà khách lại quá nhiều, làm bà chủ khẳng định phải tới tọa trấn. Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn rất bận, hôm nay là ngày thứ tư, ngày mai sẽ kết thúc, rốt cuộc nhẹ nhàng hơn một chút, mới bớt thời giờ ra đi bộ một vòng, thuận tiện nhìn xem quần áo của các nhãn hiệu khác.

Thời điểm Cao Lươngtới, Cao Phán đang ăn cơm, nhìn thấychị gái, nhanh kéo một cái ghế dựa tới: "Chị, chị ngồi đi. Chị ăn chưa?"

"Đã sớm ăn rồi." Cao Lương nâng lên tay nhìn đồng hồ, "Đã 1 giờ rưỡi rồi, sao em ăn cơm muộn thế?"

Cao Phán nói: "Vừa có một đoàn khách, mới vừa đi. Bên chị cũng rất đông khách đi? Em nghe đồng nghiệp nói, gian hàng đặc biệt đẹp, lát nữa em đi qua xem."

"Được, mấy ngày nay em cũng rất mệt đi?"

Hai chị em tùy ý trò chuyện. Mấy năm nay Cao Phán được mài giũa, khí chất trầm ổn hơn rất nhiều, không hề sợ đầu sợ đuôi giống như trước đây, người hào phóng khéo léo lên, có vẻ càng loá mắt xuất chúng. Cao Lương nhìn em gái, nghĩ thầm, không biết tương lai Cao Phán sẽ gả cho người như thế nào, vẫn chưa thấy con bé yêu đương, không biết có phải còn chưa vượt qua chuyện cũ hay không.

Cao Lương đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người nói: "Cô ấy ở bên kia ăn cơm. Phán Phán, có người tìm!" Thanh âm mang theo ý cười.

Cao Lương cùng Cao Phán đồng thời ngẩng đầu, thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu đen cầm một bó hoa hồng đi về phía này, tuổi tác người đàn ông không quá trẻ, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, tóc chải không chút cẩu thả, ngũ quan đoan chính, không thể nói à rất đẹp trai, nhưng nhìn rất thuận mắt, khí chất rất trầm ổn, ánh mắt cũng kiên định, thấy Cao Lương nhìn mình cũng không cảm thấy không được tự nhiên. Đây là ai? Cao Lương quay đầu nhìn Cao Phán, phát hiện mặt con bé đã đỏ bừng.