Trở Về Năm 1988

Chương 136: Học cách trưởng thành




Cao Lương trở về, không về trong tiệm, trực tiếp đi tìm Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị thấy khuôn mặt cô buồn bã, vội buông công việc trong tay xuống, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Cao Lương ngả đầulên vai Lý Tuấn Nghị: "Phán Phán dọn ra ngoài."

Lý Tuấn Nghị lắp bắp kinh hãi: "Khi nào? Con bé tự mình dọn?"

"Mới vừa rồi, em mới đưa nó đi. Con bé vô thanh vô tức tự tìm phòng ở, hôm nay mưới nói cho em biết." Cao Lương đối với chuyện Cao Phán tiền trảm hậu tấu thập phần không thể lý giải, vì sao không thương lượng với cô trước, mình cũng không phải không đồng ý.

Lý Tuấn Nghị ôm Cao Lương vào trong ngực, một tay ôm eo cô, một tay vỗ về: "Khó trách gần đây anh cảm thấy con bé có điểm không thích hợp, nguyên lai là có chuyện như vậy. Là bởi vì thất tình sao?"

Cao Lương lắc lắc đầu: "Em không biết, nhưng xác thật là bắt đầu từ lúc A Bưu cự tuyệt con bé."

Lý Tuấn Nghị nói: "Dọn ra ngoài cũng tốt, con bé đã lớn như vậy, tóm lại là phải có cuộc sống của riêng mình, phải học cách độc lập."

"Nhưng mà chỗ con bé thuê có hoàn cảnh đặc biệt không tốt, em sợ một mình con bé không an toàn." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị nói: "Ở đâu? Em dẫn anh đi xem đi."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn anh: "Hiện tại sao?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đương nhiên."

Vì thế hai người cưỡi xe tới chỗ Cao Phán, buổi chiều Cao Lương tới còn chưa tới giờ tan tầm, trong khu không có người nào. Lúc cùng tới với Lý Tuấn Nghị là sắp 7 giờ rời, đúng vào thời điểm náo nhiệt nhất, nơi nơi đều là người tan tầm mua đồ ăn, đi bộ, thoạt nhìn đủ mọi tuổi tác, các loại nghề nghiệp đều có, có chút cảm giác ngư long hỗn tạp.

Cao Lương nói: "Có phải quá rối loạn hay không?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Thật ra còn tốt, chỗ vừa rồi không phải có đồn công an sao? Cách nơi này không đến 500m, gần đồn công an như vậy hẳn là vẫn tương đối an toàn. Chỉ là hơi ồn ào, phòng đằng kia phỏng chừng muốn sửa chửa đến 11, 12 giờ đêm mới đình công." Phòng ở vừa thấy chính là nhà dân, chủ nhà hy vọng sớm hoàn công để cho thuê, cho nên đều tăng ca thêm giờ đẩy nhanh tốc độ.

Cao Lương nghe Lý Tuấn Nghị nói vậy, thoáng yên tâm hơn chút: "Vậy trước cứ để con bé ở đây?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Có thời gian anh sẽ tới đây nhìn xem. Con bé ở mà thấy không ổn, tự nhiên sẽ muốn đổi địa phương, đến lúc đó lại giúp con bé tìm phòng."

Cao Lương gật gật đầu: "Vậy chúng ta còn đi lên tìm nó không?"

"Không cần, em nói cho anh biết nó ở phòng nào là được." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương đang chuẩn bị cùng Lý Tuấn Nghị trở về, đột nhiên nghe thấy bụng Lý Tuấn Nghị "Cô ——" vang lên, nhìn đồng hồ, phát hiện đã 7 giờ, liền nói: "Chúng ta ở bên này ăn cơm rồi hãng về đi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Cũng được. Bên kia có nhà bán cơm chưng thịt, anh mời em ăn cơm đi. Hình nwh anh chưa tnwgf mời em ăn cơm, mỗi lần đều là em nấu cho anh, em quá vất vả rồi."

Cao Lương nở nụ cười: "Em thích tự làm tự ăn, cảm giác tương đối khỏe mạnh lại vệ sinh."

Hai người liền vào quán cơm ven đường gọi cơm chưng thịt, rất nhanh ông chủ đã mang cơm lên, Lý Tuấn Nghị nhân cơ hội hỏi: "Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút, khu này trị an thế nào?"

Ông chủ nói: "Cũng ổn, tôi ở chỗ này làm ăn hai ba năm nay, chưa nghe thấy có chuyện gì."

"Nga, vậy cảm ơn!" Lý Tuấn Nghị nói xong nháy mắt với Cao Lương, "Cho nên không cần quá lo lắng, ăn cơm đi."

Cao Lương dùng múc cơm, sau đó dùng muỗng múc một phần cho Lý Tuấn Nghị, sợ anh ăn không đủ no. Lý Tuấn Nghị nói: "Em ăn đi, không đủanh sẽ gọi thêm."

Cao Lương nói: "Em như này là đủ rồi, ăn không hết."

Lý Tuấn Nghị ăn một ngụm cơm, nhìn Cao Lương nói: "Có đôi khi anh cảm thấy em không phải là Cao Phán, mà là mẹ con bé, quá nhọc lòng, lại không thấy em lo lắng quá mức cho hai đứa út như vậy."

Cao Lương cười khổ: "Em cũng không muốn nhọc lòng như vậy, cái gì cũng không cần phải xen vào, nhưng con bé không tự giác, nếu có một nửa tự giác giống San San và Cường Cường thì tốt rồi." Bởi vì chuyện đời trước, cô thật sự sợ Cao Phán sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Lý Tuấn Nghị nói: "Tính cách mỗi người không giống nhau, em để cho con bé tự do sinh trưởng đi. Không hiểu chuyện, quăng ngã mấy lần tự nhiên sẽ hiểu, ai cũng phải trả giá để trưởng thành."

Cao Lương thở dài: "Em chỉ hy vọng cái giá này không cần quá lớn."

"Cao Phán lại không ngu, con gái như con bé, ý thức tự bảo hộ sẽ rất mạnh, cho nên em cứ yên tâm đi, con bé so với tưởng tượng của em thì thành thục hơn nhiều." Lý Tuấn Nghị tiếp tục an ủi Cao Lương.

Cao Lương nói: "Hy vọng như thế đi."

Cao Phán dọn ra ngoài, bà nội là người biết đầu tiên, bởi vì lúc cô chuyển nhà bà có khuyên can, nhưng vô dụng, bà cảm thấy có chút đáng tiếc. Cao San và Cao Cường nghe chuyện, chỉ cảm thấy ngoài ý muốn một chút, cũng không có quá luyến tiếc, tình cảm của hai người bọn họ đối với chị ahi không sâu đậm như chị cả, đại khái là bởi vì thười gian ở cùng Cao Phán không nhiều như Cao Lương, bọn họ cảm nhận được chị cả vì bọn họ trả giá rất nhiều, hơn nữa tính cách Cao Phán tương đối hướng nội, không giỏi biểu đạt tình cảm. Người duy nhất cảm thấy không nỡ chỉ sợ chỉ có Cao Lương.

Tối đầu tiên dọn ra bên ngoài, nửa đêm đầu Cao Phán cơ hồ không thể ngủ, công trường ở phụ cận vì đẩy nhanh tốc độ, vẫn luôn khởi công đến 11 giờ mới dừng lại. Phòng ở trong thành không có quy hoạch, mỗi chủ hộ vì tận dụng không gian, cho nên phòng ở đều xây rất sát nhau, phòng ở cách nhau đặc biệt gần, tường đơn nên vách rất mỏng, người ở thì khá phức tạp, có hộ gia đình đã khuya cũng không ngủ, tới nửa đêm còn có tiếng trẻ con ồn ào, mọi người ồn ào, quả thực như chợ bán thức ăn. Tới một hai giờ đêm, Cao Phán mới miễn cưỡng ngủ được, buổi sáng chưa đến 7 giờ, công trường lại bắt đầu khởi công, cho nên tình huống ngày đầu tiên cơ hồ làm cho Cao Phán muốn hỏng mất, cô rốt cuộc tin lời chị cả nói, nơi này xác thật quá ồn, nhưng mà chính mình lựa chọn, có phải khóc cũng phải ở hết ba tháng.

Ngày hôm sau lúc tan tầm, Cao Phán tới dưới lầu phòng trọ liền thấy Lý Tuấn Nghị đang tựa vào xe máy: "Anh Tuấn Nghị, sao anh lại tới đây?"

Lý Tuấn Nghị cầm hộp cơm trong tay, nói: "Tan tầm rồi à? Chị em lo lắng em không quen ăn đồ bên ngoài, kêu anh tới đưa ít đồ ăn."

Trong nháy mắt hốc mắt Cao Phán có chút ướt át, cô quay đầu nhìn nhìn bốn phía, nói: "Chị của em đâu?" Biết cô ở nơi này chỉ có chị cô, Lý Tuấn Nghị có thể tìm tới nơi này, khẳng định là chị dẫn tới.

"Cô ấy không có tới, ở trong tiệm đang bận. Không mời anh đi lên ngồi sao?" Lý Tuấn Nghị hỏi.

Cao Phán gật gật đầu, xoay người đi vào, cả nhà chủ nhà ở hai tầng phía dưới, cửa phòng mở rộng, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đang bắt chéo chân ngồi uống trà xem TV, thấy Cao Phán đi lên, liền quay đầu nhìn chằm chằm, cho đến khi thấy Lý Tuấn Nghị đi phía sau, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Lý Tuấn Nghị nhìn ánh mắt đối phương, sau đó nhíu mày, đều là đà ông, anh quá hiểu loại ánh mắt này.

Lên lầu, Cao Phán nhỏ giọng nói: "Kỳ thật nơi này khá an toàn, dưới lầu chính là chủ nhà."

Lý Tuấn Nghị không tỏ ý kiến, chờ đến khi vào phòng, anh mới nói: "Vậy chú ý chủ nhà nhiều chút, đừng tùy tiện mở cửa cho hắn, lúc nộp tiền thuê nhà linh tinh thì thừa dịp vợ hắn cũng ở nhà thì hãng nộp."

Cao Phán quay đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, cuối cùng gật gật đầu.

Lý Tuấn Nghị đánh giá căn phòng của Cao Phán, bên trong nhà chỉ có bốn bức tường, trong phòng khách trừ bỏ một cái bàn cùng hai cái ghế vuông, cái gì cũng không có, căn phòng không lớn cũng có vẻ trống rỗng, Lý Tuấn Nghị đặt hộp cơm trong tay lên bàn, kéo cái ghế ngồi xuống: "Nơi này cảm giác thế nào?"

Cao Phán thành thành thật thật mà nói: "Cũng ổn, chỉ là hơi ồn ào."

Lý Tuấn Nghị nói: "Chậm rãi thích ứng, nếu không thích ứng được, đến lúc đó liền đi nơi khác thuê. Em ăn cơm đi, lát lại nguội."

Cao Phán rửa tay, lại đây ăn cơm, cô ăn hai miếng, ngẩng đầu hỏi: "Anh Tuấn Nghị ăn chưa?"

"Chưa, lát nữa anh về ăn cùng chị em. Em ăn đi." Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ, sắp xếp từ ngữ rồi nói, "Anh không biết vì sao em đột nhiên muốn dọn ra ngoài ở, đương nhiên anh cũng sẽ không phản đối. Chỉ là về sau em quyết định bất cứ chuyện gì, nên suy nghĩ về cảm thụ của mọi người một chút, cũng phải suy xét toàn diện một ít, tỷ như lần này em chuyển nhà thập phần không sáng suốt, nếu em thật sự muốn chuyển nhà, nên nói trước cùng mọi người, cả nhà sẽ giúp em tìm phòng ở tốt hơn, cho dù tốn tiền hơn một chút, cũng muốn lấy an toàn làm trọng, như vậy mới không để người thân lo lắng cho em."

Cao Phán thành thành thật thật mà nghe, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Em đã biết, thực xin lỗi, anh Tuấn Nghị."

Lý Tuấn Nghị nói: "Chị em luôn đối xử rất đặc biệt với em, luôn phải lo lắng hơn San San cùng Cường Cườn, phương thức cô ấy đối xử có thể khiến em không thích, nhưng xuất phát điểm của cô ấy tuyệt đối là vì tốt cho em, mong em sống tốt, rốt cuộc trên đời này chỉ có mấy chị em là người thân cùng huyết thống duy nhất. Người khác đối tốt với em, khẳng định là cần gì đó ở em, nhưng chị em đối xử tốt với em, tuyệt đối chỉ vì muốn em tốt. Em không thể bởi vì chị em có chỗ nào chưa tốt liền oán trách cô ấy."

Cao Phán nghe, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, cô vì sự ích kỷ và tùy hứng của bản thân mà cảm thấy hổ thẹn, chị cả không có làm gì sai cả, cô lại một lòng muốn né tránh chị ấy.

Lý Tuấn Nghị cảm thấy mục đích của mình cũng đạt được rồi, liền nói: "Được rồi, anh về đây, tự em phải chú ý an toàn, buổi tối đừng ra cửa, khóa trái cửa cho tốt, người xa lạ tới gõ cửa cũng đừng mở, kể cả chủ nhà. Hộp cơm chờ cuối tuần về nhà thì mang về đi. Gặp phải chuyện gì phiền toái, trở về phải nói, anh giúp giải quyết."

"Dạ." Cao Phán ngồi ở chỗ đó gật đầu, nước mắt theo động tác của cô rơi xuống dưới, vương trên bàn, trên sàn nhà.

Lý Tuấn Nghị xuống lầu, thấy chủ nhà còn ở đàng kia xem TV, lại liếc mắt nhìn bên trong một cái.

Cuối tuần, Cao Phán tới trong tiệm, cô trả hộp cơm, lại giúp trong tiệm nửa ngày, nhìn trời chiều rồi, liền chào Cao Lương đi về trước, nói sợ về muộn không an toàn. Cao Lương bảo con bé về nhà ngủ, cô nói không có quần áo tắm rửa liền không quay về.

Cao Phán có thể tới trong tiệm hỗ trợ, Cao Lương rất vui vẻ, ít nhất Cao Phán cũng không phải thật sự muốn xa cách bọn họ.

Cao Phán trở lại chỗ ở, thấy chủ nhà ở cửa nhà vẫy tay với mình, ngữ khí thân thiết: "Em gái, có chuyện này muốn nói chuyện với em chút."

Cao Phán đi lên lâu: "Chuyện gì vậy ông chủ?"

Chủ nhà nói: "Hôm nay em ra cửa không vặn vòi nước, phòng bếp cùng phòng vệ sinh dưới lầu đều bị thấm ướt, tôi giúp đóng lại rồi. Về sau em ra cửa nhớ phải khóa vòi nước."

"Tôi không khóa sao? Tôi nhớ có khóa rồi mà." Cao Phán cẩn thận hồi tưởng một chút, thời điểm ra khỏi nhà mình thật sự không đóng vòi nước sao?

Chủ nhà nói: "Xác thật là không đóng, nước đều thấm xuống dưới lầu, tự em đi xem, trong phòng hiện tại vẫn ướt đấy, vách tường dưới lầu đều bị ướt hỏng rồi."

"Thực xin lỗi, có thể tôi đã quên, cảm ơn ông chủ." Cao Phán nói.

Chủ nhà nghiêm túc nói: "Về sau nhất định phải nhớ rõ, nói cách khác làm hỏng phòng ở phải trả tiền sửa chữa. Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên tôi sẽ bỏ qua, lần sau ngàn vạn đừng tái phạm."

Cao Phán vội gật đầu: "Vâng, cảm ơn ông chủ, thực xin lỗi."

Chủ nhà nhỏ giọng sát gần vào Cao Phán nói: "Em gái, một mình em ở nơi này à, chàng trai lần trước tới đây là bạn trai em sao?"

Cao Phán theo bản năng lui lại một bước: "Đó là anh trai tôi, anh ấy ở gần đây."

Chủ nhà cười nói: "Em gái, em làm ở đâu, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?"

Cao Phán cảm thấy đề tài này hơi xa, liền nói: "Tôi làm thiết kế. Tôi lên nhà trước ạ." Bằng vào trực giác phụ nữ, cô cảm thấy thái độ chủ nhà quá mức ái muội, cho nên nhất định phải bảo trì khoảng cách.

Vào phòng, Cao Phán phát hiện nước đã tràn đến phòng khách, phòng vệ sinh cùng trong phòng bếp là một mảnh đại dương mênh mông, thật sầu người, vội chạy nhanh quét tước vệ sinh, về sau nhất định phải khóa chặt vòi nước.

Có người ở ngoài gõ cửa, Cao Phán đi qua hỏi: "Ai vậy ạ?"

Thanh âm chủ nhà vang lên: "Là tôi, chủ nhà, em có cây lau nhà chưa? Tôi tới đưa cây lau nhà."

Cao Phán do dự một chút, nói: "Không cần, tôi có rồi. Cảm ơn chủ nhà!"

Chủ nhà lại nhiệt tình nói: "Cần tôi giúp quét tước không?"

"Không cần, cảm ơn!" Cô vội kiểm tra khóa cửa, phát hiện đã khóa trái, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn dáng vẻ này thì ở hết hợp đồng liền phải chuyển nhà thôi.