Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 57: Tu la tràng🌻




Editor : Phương

Mấy ngày hôm nay Lê thành mưa không ngớt,đoạn thời gian này vừa lúc là thời điểm các xí nghiệp kết thúc làm ăn.

Lúc Dương Yến đến Lê thành vẫn còn đà sáng sớm,một người mang theo bảy,tám đoàn đội cá nhân,phía sau kéo một cái vali rất lớn.

Vân Lục đi tới sân bay,hai mẹ con gặp mặt nhau,đều dừng bước chân.

Cách nhau hơn một mét,nhìn nhau.

Nhiều năm vẫn chưa gặp được Dương Yến,sau khi Dương Yến bỏ đi lần cuối cùng gặp mặt của hai mẹ con là lúc Dương Yến cầm theo 3000 đồng dẫn cô đi ăn một bữa cơm,tiền thừa thì đưa hết cho cô,lừa cô là bà ấy có thể nhận đơn thiết kế kiếm tiền,một đơn có thể được 3000.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Nhưng cô không nhận,Dương Yến nhất quyết một hai phải dúi được vào tay cô.

Hai mẹ con đều ở lừa gạt đối phương rằng cuộc sống của mình rất tốt. Vân Lục khi đó sợ mẹ biết được mình khổ sở,sinh hoạt bê bối,ngày đó còn cố ý mặc một cái váy quý giá đi ra ngoài.

Dương Yến cũng sợ Vân Lục nhìn ra cái gì đó,mặc một bộ sườn xám màu đỏ,đầu tóc búi gọn gàng trên đầu,vẫn luôn mua cho Vân Lục đồ ăn ngon,nói về sau bà thiết kế được nhiều quần áo thì sẽ càng ngày càng có tiền hơn,về sau Vân Lục chính là con của nhà thiết kế nổi tiếng.

Dần dần,một bữa cơm ăn tới ba tiếng,hai người đều nói dối.

Sau khi ăn cơm xong,Dương Yến nói dối muốn đi công tác,chạy đến Hải thị không về lại Lê thành nữa. Khi đấy,Vân Lục cho rằng Dương Yến sẽ càng ngày càng phát đạt.

Nhưng mà, Dương Yến đi Hải Thị chưa được bao lâu.

Liền qua đời

Vân Lục biết được tin tức,đã qua hai tháng rồi,bà ấy là bị những người đòi nợ hại chết,cũng chỉ còn 3000 tệ đưa đến tay con gái.

Đấy cũng là lần đầu tiên Vân Lục sinh ra ý niệm tự sát.

Mà đời này.

Lúc này.

Giờ phút này.

Dương Yến mặc một bộ quần áo màu đen,sạch sẽ gọn gàng,đang kéo vali,cười đoan trang,vừa có dáng người nhỏ nhắn của người phụ nữ Giang Nam,vừa có sự tự tin của người phụ nữ thành đạt.

Hốc mắt Vân Lục đỏ lên,cô đi lên phía trước duỗi tay ôm lấy Dương Yến.

"Mẹ --" thật tốt quá, đời này mẹ vẫn còn sống,lại còn xinh đẹp tự tin như vậy.

"Aiz." Dương Yến cười ôm chặt lấy Vân Lục, "Đã làm đến chức chủ tịch rồi mà vẫn thích làm nũng như vậy."

Vân Lục tranh đấu cùng Vân Xương Lễ,hôn nhân của Vân Xương Lễ thế nào,hiện tại ông ta ra sao Dương Yến đều biết,bà chú ý đến những tin tức đấy vì thi thoảng sẽ trộn lẫn Vân Lục trong đó cho nên sẽ để ý đến. Đối với cuộc sống hiện tại của ông ta bây giờ,bà không để ý cũng không muốn dính líu gì tới.

"Mẹ --"

Vân Lục lại gọi một tiếng, tiếng nói mang theo tình cảm vô tận.Dương Yến buồn cười,ôm chặt lấy cô:"Mẹ đây,mẹ đây..."

Đoàn đội đi theo phía sau cũng cười ầm lên. Vân Lục bị những tiếng cười đấy làm đỏ mặt,cô cúi đầu lau nước mắt,Dương Yến nắm tay cô:"Đi thôi,đi ra sân bay trước đã."

"Vâng." Vân Lục cúi đầu, kéo tay Dương Yến cùng nhau đi ra cửa. Phía sau còn có bảy tám người kéo vali đi theo,nghênh ngang mà rời sân bay.

Vân Lục gọi hai chiếc xe thương vụ,chia nhau đi. Vân Lục cùng Dương Yến ngồi cạnh nhau,cô nắm chặt lấy tay bà.

Dương Yến hỏi: "Con vẫn chưa học lái xe?"

"Không ạ,chuẩn bị sang năm học lại." Lúc nào cũng mượn tài xế nhà Lý Viên cũng không được,Vân Lục cũng không nghĩ tới thuê lái xe,bởi vì phần lớn cô đều ngồi xe Giang Úc.

"Cũng được,học sớm một chút,đến lúc đó mẹ lại mua xe cho con." Dương Yến vỗ mu bàn tay cô nói.

"Vâng."

Vân Lục không có khách khí.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Chưa đi được bao lâu,điện thoại của Dương Yến vang lên,bà ấn nhận.

Bà dịu dàng cười nói:"Được."

Say khi ngắt điện thoại,bà giữ chặt lấy tay Vân Lục nói:"Về nhà thay quần áo khác đi,mẹ mang con đi tụ hội một lát."

"Hôm nay con không có việc gì chứ?"

"Không." Vân Lục mỉm cười, "con đẩy sang ngày khác rồi"

Vì muốn đi đón mẹ.

Dương Yến cười sờ sờ mũi cô :"Ừ."

Xe chở đoàn đội đi khách sạn trước,sau đó mới về nhà,Dương Yến đi theo lên lầu,sau khi vào cửa tầm mắt dừng lại ngay trên chiếc áo khoác nam đang treo trên giá.

Vân Lục bỏ túi xách ra,quay đầu nhìn thấy tầm mắt bà,dừng lại,nói: "Mẹ...."

"Của bạn trai?" trước khi Dương Yến đến cũng đã biết thân phận bạn trai của Vân Lục.Vân Lục gật đầu, "Vâng."

Không muốn cùng mẹ nói nhiều về chuyện này,cô chạy nhanh nói:"Con đi thay quần áo."

Nói xong, chạy thẳng vào phòng ngủ.

Dương Yến cười cười, ngồi xuống ghế sopha,sau lại không muốn ngồi im như thế,lại đi thu dọn bàn trà một chút,ở trên bàn có vài quyển sách,đều là sách về tình hình tài chính,cũng có gạt tàn thuốc nhưng lại sạch sẽ giống như không dùng tới,bà dọn dẹp mọi thứ lại,đột nhiên thấy được phía dưới TV có cái gì đó.

*

Hôm nay Vân Lục mặc áo khoác lông cùng quần jean đen,vô cùng giản dị,vào tủ quần áo cô chọn một chiếc váy màu đen cùng với một chiếc áo choàng,làm cho dáng người được phô bày ra,tùy ý buộc lại tóc,cong khóe môi bước ra khỏi phòng ngủ: "Mẹ...."

Trong phòng khách, Dương Yến khẽ liếc cô một cái,Vân Lục sửng sốt,nhìn về phía Dương Yến.

Trên bàn trà,có bốn hộp áo mưa.

Màu đen.

Dương Yến giọng điệu nhẹ nhàng:"Lục nhi,mẹ muốn biết hai người nhét cái này ở dưới TV là có ý gì?"

Vân Lục đến gần, nhìn đồ vật trên bàn.

Mặt trên viết mỏng....nhẹ..gì gì đó.Mặt Vân Lục đỏ bừng lên,nhìn về phía Dương Yến: "Con.. Mẹ... Cái này...."

Ngón tay xinh đẹp của Dương Yến chỉ vào tủ TV.

Vân Lục quay đầu lại nhìn,sau đó cô khom lưng nhìn thấy một ít tro bụi dính ở dưới sàn giống như là dấu vết của đồ vật bị kéo ra.

Tính từ lúc cô đặt áo mưa đã cách đây một tháng,chủ shop cũng không nhắc nhở cô đánh giá sản phẩm. Cho nên cô mới có thể quên mất,nhưng mà thứ này cô cũng không biết nên đánh giá làm sao,nghĩ đến đấy mặt cô lại càng đỏ hơn,vô thức cắn ngón tay mình. Tiếng nói của Dương Yến từ phía sau truyền đến:"Cái này đáng lẽ phải dùng,con giấu đi làm gì?"

"Không phải mẹ đã bảo con là phải dùng biện pháp an toàn rồi sao?"

Bị mẹ hỏi chuyện này làm Vân Lục xấu hổ vô cùng,cô cắn móng tay,một lúc sau cô nhớ tới lần chuyển phát nhanh trước.

Lúc ấy là Giang Úc nhận mà?

Vân Lục đứng thẳng thân mình,lấy điện thoại ra,chụp bốn hộp ở trên bàn.

Gửi cho Giang Úc.

Vân Lục: Hỗn đản.

Sau đó,cô cất điện thoại đi,cúi đầu nói:"Mẹ,tháng này kinh nguyệt của con vẫn tới."

Ý là không mang thai. Mặt Dương Yến cũng có chút hồng,kéo tay Vân Lục nói:"Biến rồi,đi thôi,đi ra cửa đã,mẹ không thể nói nổi con mà,như thế nào lại."

Vân Lục cắn chặt răng, vẫn luôn cúi đầu vâng dạ.

Lại không dám nói cho Dương Yến, đó là Giang Úc giấu.

Dương Yến mấy năm nay làm thiết kế, hơ nữa lại bán sườn xám,cho dù ở Hải thị xa xôi nhưng vẫn có không ít bạn bè là các phu nhân nhà giàu.

Bởi vì phòng làm việc Linh Đang càng ngày càng nổi danh,không ít các phu nhân bắt đầu đặt đơn riêng,Dương Yến sẽ căn cứ vào yêu cầu và dáng người của các bà ấy mà làm ra một bộ sườn xám.

Cho nên thu hoạch được không ít mối quan hệ,cho dù không có thân phận kia,Dương Yến cũng có thể tiến vào vòng của các gia tộc ấy.

Bà cũng thay một bộ sườn xám màu lam,khoác áo choàng,hai mẹ con đi tới nhà nhà Hà phu nhân,địa điểm tụ họp ở tầng 3.

.

Vân Lục kéo Dương Yến, hai mẹ con đẩy cửa ra,Dương Yến mỉm cười:"Đến muộn rồi,tôi xin lỗi nhé."

"Đến chậm phải phạt." Hà phu nhân cười nói.

Các phu nhân trong phòng cũng nở nụ cười,mùi son phấn xộc lên mũi,mỗi người đều mặc quần áo hoa lệ.

"Dương Yến, đây là con bà sao?"

"Vân Lục, chúng tôi biết mà." mấy vị phu nhân che miệng cười nói,trần trụi mà đánh giá Vân Lục,Vân Lục không biết phản ứng ra sao,chỉ có thể cười cười mà ngồi cạnh Dương Yến,bà mỉm cười,vỗ vỗ tay Vân Lục ý bảo cô mau chào hỏi,Vân Lục ngoan ngoãn mà chào hỏi.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

"Chị Hà,Chị Lý, chị Trần..."

Gọi đến nỗi mất phu nhân cười rộ lên,mị nhãn như tơ nói:"Ai nha,gọi chị cơ đấy,con gái bà khéo miệng quá,nhưng mà người bên cạnh Hà phu nhân mới đúng là chị đấy....."

Hà phu nhân cười tránh ra,bên cạnh đà một cô gái,Vân Lục quay đầu nhìn lại đối diện cùng đôi mắt cô ấy.

Cô gái kia là Khâu Linh Thải.

Ánh mắt Khâu Linh Thải rất lạnh lùng,liếc Vân Lục một cái sau đó cúi đầu chơi điện thoại,mặc kệ mọi người.

Hà thái thái sửng sốt nhưng cũng không cảm thấy gì,cười kéo tay Vân Lục:"Mặc kệ con bé ấy,tính cách vốn dĩ đã như thế rồi."

Vân Lục hướng Hà phu nhân cười cười.

Lại nhìn lại Khâu Linh Thải một cái,mới dịch tầm mắt.

Cô ấy đang cùng một phu nhân khác nói chuyện.

Khâu Linh Thải chính là như thế.

Cô ấy có đen mặt,vứt mặt mũi người ta xuống,nhưng cũng không có ai nói cô ấy như thế này như thế kia....

Mãi mãi đều sẽ có người bao dung cô ấy.

Vân Lục khóe môi nhếch lên,ngồi xuống bên cạnh Dương Yến. Dương Yến có khí chất của người phụ nữ trưởng thành,nói chuyện tự tin,những phu nhân đó có chút hâm mộ bà ất,cười cười cùng bà nói chuyện phiếm.

Vân Lục cúi đầu nhìn điện thoại.

Giang Úc không dám trả lời hay không có thời gian trả lời?

Lúc này,Khâu Linh Thải đứng lên,ngồi xuống cạnh Vân Lục,Vân Lục liếc cô ấy một cái,dịch ra xa một ít để cô ấy ngồi thoải mái.

Sau đó lại tiếp tục chơi điện thoại.

Khâu Linh Thải cầm một cái bánh quy bỏ vào miệng,tầm mắt đảo quanh người Vân Lục.

Lúc này, Hà phu nhân hỏi: "Linh Thải,móng tay màu lam của con làm ở đâu thế?"

Khâu Linh Thải sau khi nghe xong, tầm mắt dừng ở trên chân Vân Lục.

Cũng sơn màu xanh lam.Sắc mắt Khâu Linh Thải không tốt,nói:"Tùy tiện tìm một cửa hàng làm."

"Cũng rất đẹp."

Hà phu nhân cười nói,sau đó nhìn về phía Vân Lục:" Vân Lục cũng sơn móng tay màu lam nhạt kìa,cũng tương tự với con đấy."

Khâu Linh Thải: "Không giống nhau gì hết,con muốn so với cô ấy đẹp hơn."

Khâu Linh Thải trực tiếp đánh gãy lời nói của Hà phu nhân làm cả phòng sửng sốt,sôi nổi quay đầu lại,Vân Lục ngẩng đầu, cũng nhìn Khâu Linh Thải.

Khâu Linh Thải nói: "Giang Úc là tôi không cần,nếu tôi muốn,cô căn bản không có cơ hội."

Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.

Sắc mặt Khâu Linh Thải vẫn không tốt như cũ,hơn nữa còn cao cao tại thượng,kinh thường nhìn Vân Lục.

Vân Lục không biết mình đắc tội cô ấy chỗ nào,có lẽ từ khi nhìn thấy cô với Giang Úc ở cạnh nhau,đã đắc tội cô ấy,Vân Lục nhớ tới đời trước là Khâu Linh Thải chủ động từ hôn.

Từ đó có thể suy đoán xác thật là cô ấy không cần Giang Úc.

Vân Lục dừng một chút, giọng điệu cũng lạnh lùng :"Cô nếu đã bỏ rồi thì đừng có nói mấy lời như này."

"Giang Úc không phải đồ vật, hắn là người."

Khâu Linh Thải sắc mặt biến đổi lớn, cô ấy đột nhiên đứng lên, cúi đầu hung hăng mà nhìn Vân Lục.

Trong đầu, tất cả đều là hình ảnh Giang Úc quỳ ván giặt đồ, ôm Vân Lục chụp ảnh,còn có âm thanh dịu dàng gọi điện thoại,thậm chí là bóng dáng hắn che dù vào tiểu khu.

Vân Lục cũng không hé răng, cô chậm rãi đứng lên,nhìn thẳng vào Khâu Linh Thải.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Khí thế không thua kém.

Khâu Linh Thải cắn răng: "Cô biết cô lúc trước khác tôi chỗ nào không? Thấp kém hơn tôi...."

"Giang Úc thích cô, là bởi vì tôi...."

"Cô nằm mơ à?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến,đánh gãy lời nói của Khâu Linh Thải. Những người trong phòng đồng loạt nhìn qua.

Chỉ thấy đầu ngón tay của Giang Úc kẹp điếu thuốc,lười nhác mà dựa vào cạnh cửa, hắn tiện đà chuyển hướng Vân Lục, "Vợ,cái áo mưa kia......anh giấu."

"Về nhà em cho anh quỳ ván giặt đồ tiếp."

Những người trong phòng: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay còn có,, nhớ rõ tới xem.

📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎

Đã nói dối thì thôi lại còn để cho chính chủ nghe thấy,🥥 lòng gheeeeee.