Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 22




Editor: Cỏ


Vân Lục giơ di động một lát, âm thanh dưới ánh nhìn của Giang Úc từ từ hạ xuống. Giang Úc dựa vào tủ rượu, từ trên cao nhìn xuống cô, tức giận đến hàm dưới căng cứng, hắn còn chịu đựng, đặc biệt là nhìn dáng vẻ cô vô tội, thiên chân vô tà, đáy lòng Giang Úc chửi thề một tiếng, một tay kéo rương hành lý, xoay người lên lầu.
Vân Lục sửng sốt, cầm di động chạy theo.
Nam sinh tay dài chân dài, đi rất nhanh, lập tức lên tới lầu hai, hắn mở cửa một phòng ngủ, đem rương hành lý đẩy vào. Dựa vào trên cửa, nâng cằm: "Cậu ngủ phòng này."
Phòng rất lớn, Vân Lục kín đáo thăm dò, còn có ban công nhỏ, mặt khác, phòng còn lót chiếu tatami, thoạt nhìn rất mềm mại.
Vân Lục rất thích, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Úc.
Ánh mắt Giang Úc rời khỏi di động, nâng lên, đối diện với cô, tóc cô buông xõa, rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn,cô chớp chớp mắt.
Giang Úc cầm di động hạ xuống.
"Gì?"
Vân Lục mỉm cười, "Tớ thấy trang trí của căn phòng, cảm thấy thêm 5000 quá ít, tớ...."
Giang Úc đột nhiên duỗi tay, che miệng cô lại. Vân Lục chớp mắt, mở to, tay cầm di động phía sau đỡ ót cô, giữ chặt, sau đó đẩy mạnh Vân Lục vào phòng, thuận tay đóng cửa, rầm -- một tiếng.
Giang Úc đạp đạp cánh cửa: "Tắm rửa." (ủa ủa ủa....?)
Nói xong, hắn đi sang căn phòng cách vách, mở tủ quần áo, bên trong treo rất nhiều quần áo, đều là đồ mới, hắn duỗi tay, sau lại dừng lại.
Ngửa bàn tay, hoa văn trong lòng bàn tay rõ ràng.
Thật mềm mại.
Trong lòng bàn tay nóng lên.
Giang Úc nhìn một lát, xùy một tiếng.
Yên lặng nắm tay lại, nhét vào túi quần.
Tay còn lại, chọn quần áo.
*
Vân Lục ở trong phòng đứng một hồi, cảm giác trên môi có chút nóng, cô dừng một chút, duỗi tay lau môi, sau đó mới mở rương hành lý, tìm quần áo, nhìn quần áo hỗn độn bên trong, cô liền nhớ tới sắc mặt đắc ý của Trình Kiều.
Cô chạy ra quá vội vàng, cũng quá chật vật.
Di động có rất nhiều tin nhắn còn có cuộc gọi nhỡ, Vân Lục nhìn phòng, có chút mờ mịt.
Đời trước Trình Kiều căn bản không mang thai, đời này sao có thể, hoặc là bởi vì bị cô khiêu khích, cố ý hoài thai?
Cô ngồi dưới sàn.
Cầm lấy di động, mở xem các cuộc gọi.
Vân Xương Lễ.
Trình Tiêu.
Trình Kiều.
Đều có.
Trình Kiều còn gửi WeChat.
Cô click mở ra.
Trình Kiều: Vân Lục, con đi đâu? Mau nhận điện thoại, mau trả lời WeChat, cha con rất lo lắng, con lớn như vậy, phải biết hiểu chuyện, một gia đình cần phải hòa thuận, sao con không hiểu?
Trình Kiều: Con không hiểu chuyện, sẽ bị trừng phạt, biết không? Cha con thật sự rất thương con, mau gọi lại.
Con không hiểu chuyện, sẽ bị trừng phạt.
Một gia đình cần phải hòa thuận.
Những lời này của Trình Kiều là có ẩn ý, ý tứ chính là nói Vân Lục không thành thật, không tôn trọng bà, náo loạn lung tung, làm gia đình xào xáo, cho nên là cô không hiểu chuyện, cuối cùng bị trừng phạt là bà ta đã có con với Vân Xương Lễ.
Lời trong lời ngoài, tất cả đều là miệt thị Vân Lục .
Lúc này, bên kia lại gửi thêm một tin nhắn.
Trình Kiều: Muốn đấu với tao? Mày còn non lắm, ních ranh mười sau tuổi, mày nghĩ mày có khả năng? Cha mày sẽ đặt họ Vân của mày cho đứa nhỏ trong bụng tao, sẽ nhập tên nó vào gia phả Vân gia, cuối cùng trở thành người Vân gia, tao càng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cha mày, mà mày, bất quá, chỉ là một đứa con gái, sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài, dùng mẹ mày tới uy hiếp tao? quá ngây thơ rồi, tao có thể sinh cho cha mày một đứa con thì có thể sinh hai đứa, tao còn trẻ, Vân Lục, tao mới 35 tuổi, ha ha.
Đây là lần đầu tiên Trình Kiều gửi WeChat như vậy, Vân Lục gắt gao siết di động, tay cô run rẩy, muốn chụp lại, nhưng mà, giây tiếp theo, tin nhắn cực dài này lại bị rút về. Giống như biết Vân Lục đã xem qua.
Sau đó, Trình Kiều lại gửi thêm một cái lại đây: Vân Lục, mau về nhà, dì với ba con còn ở bên ngoài tìm con, xin con, dì rất lo lắng, chị con còn khóc rất nhiều.
Vân Lục ôm đầu, cả người như con rối gỗ.
Đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, Trình Tiêu đã gửi vài tin nhắn.
Trình Tiêu: Em, chú lo cho em lắm, mau ra đây được không, được không? Thân thể mẹ chị không thoải mái a, bà vẫn còn ở bên ngoài tìm em, bà cũng rất lo lắng cho em, nhưng trong bụng còn có một đứa nhỏ, bà ấy lo lắng cho em như vậy, thân thể sẽ không tốt.
Trình Tiêu: Chị và mẹ đều khóc, em gái!!!
Vân Lục gắt gao nhìn mấy chữ: trong bụng còn có một đứa nhỏ.
A --
Vân Lục ném di động, sau đó đứng lên, nước mắt chảy ra, cô cảm giác cô trở lại đời trước.
Cánh cửa mở toang.
Vân Lục ngước đôi mắt đẫm nước nhìn qua.
Giang Úc tóc ướt đứng ở cửa, nhìn gương mặt đầy nước mắt đang khịt mũi, sửng sốt, sau đó đen mặt hỏi: "Sao vậy?"
Vừa mới dứt lời, Vân Lục liền bước lên, ôm eo hắn. Giang Úc cả người cứng đờ, ngón tay thon dài run rẫy, hắn cúi đầu, những giọt nước từ tên mặt chảy xuống mặt Vân Lục, hắn duỗi tay, lau đi, lại lau nước mắt.
Hắn cắn răng: "Nói đi, có chuyện gì?"
Nam sinh mới vừa tắm rửa xong, trên người có hơi ấm, có mùi sữa tắm, Vân Lục ôm chặt, chôn trong ngực hắn, khóc lên, không quan tâm nói: "Bà ta gửi tin nhắn nói tớ không hiểu chuyện, làm gia đình xào xáo, nói tớ quá non, không thể đấu với bà ta, nói cha sẽ đặt họ Vân của cho đứa nhỏ trong bụng bà ta, sớm hay muộn cũng phải gảra ngoài, nói tớ quá ngây thơ, căn bản đấu không lại bà ta."
Cô vừa nói vừa khóc, nước mắt nóng bỏng mà rơi, làm ướt ngực Giang Úc. Giang Úc buông tay, nhẹ nhàng đỡ eo cô, hắn thấp giọng nói: "Tôi biết rồi."
Vân Lục tiếp tục khóc.
Giang Úc không nhúc nhích, để cho cô khóc. Từ lúc đi đón cô, hắn liền biết, cô và đám người trong nhà đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn này, thật không nghĩ tới là do bà mẹ ké kia có con, nghĩ vậy, đôi mắt Giang Úc lạnh lẽo, cánh tay siết chặt, ôm cô càng chặt hơn.
Cô giống như một đứa trẻ, dựa vào ngực hắn.
Giờ khắc này, Giang Úc muốn vĩnh viễn bảo vệ cô. Yết hầu hắn lăn lộn, nhẹ giọng hỏi: "Bà ta nói những lời này, cậu có lưu lại không?"
Nhắc tới cái này, Vân Lục nhịn không được siết cánh tay, ôm hắn càng chặt chơn. Giang Úc đột nhiên hít một hơi, nhẹ nhàng vỗ vôcx lưng cô.
Vân Lục mới khóc sướt mướt nói: "Bà ta thu hồi, mới vừa xem xong nàng liền thu hồi."
"Shitt."
Vân Lục khóc đến cuối cùng, không tiếng động lại rơi lệ. Giang Úc trước ngực ướt một mảng, hắn không thèm để ý, chỉ dùng tay chống cánh cửa, tay còn lại ôm cô. Hắn muốn nói an ủi, nhưng không biết an ủi như thế nào, một hồi lâu, hắn mới nói: "Nếu không, anh chủ nhà miễn phí tiền phòng cho cậu"
Lời nói mới vừa xong, Vân Lục từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, đôi mắt ướt át khóc đến sưng đỏ cứ như vậy nhìn hắn.
Hai người một ngẩng đầu, một cúi đầu, hô hấp Giang Úc cứng đờ, tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ, Vân Lục cũng yên lặng nhìn hắn, cái cằm cương nghị, môi rất mỏng, cái mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt kia, hẹp dài sâu thẳm, hai người đối diện thật lâu, hầu kết Giang Úc lăn lên lộn xuống.
Vân Lục nhìn lỗ tai hắn đỏ lên.
Nhìn hắn môi mỏng nhấp lại nhấp.
Đầu cô giống như được khai phá, nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, những hành vi kì quái của hắn. Vân Lục đột nhiên thông suốt, cô nắm lưng áo của hắn, "Cậu... Có phải cậu thích tớ hay không?"
Giang Úc: "......"
Mẹ nó!!
Quá trực tiếp!!
Cái quỷ gì!!
Ngọa tào.
Phải trả lời như thể nào?
A.
Tôi mẹ nó nói không nên lời a, làm sao cô ấy có thể hỏi như vậy?
Giang Úc vẫn như cũ duy trì biểu tình lạnh nhạt. Nhưng bên trong trái tim đập bất thường, hắn quên mất, Vân Lục còn đang ôm hắn, Vân Lục từ từ mà nói: "Tim cậu đập rất nhanh."
Giang Úc: "....."
Vô nghĩa!!
Sao có thể không nhanh?
Hai người đối diện hồi lâu, Vân Lục giống như đã xác định, gương mặt cũng đỏ hồng, da cô vốn trắng, vết đỏ càng rõ ràng, tiếng nói Giang Úc có chút khàn khàn: "Cậu đỏ mặt cái gì?"
Vân Lục cúi đầu, tiếng nói còn mang theo chút nức nở, mềm mại, "Ai biết a."
Ai biết vì sao tớ đỏ mặt.
Cô vì sao lại đỏ mặt
Đời này vì sao Giang Úc lại thích cô?
Thật sự không nghĩ ra.
Giang Úc nhướng mày, đột nhiên cảm thấy lấy lại sân nhà, hắn khụ một tiếng, nói: "Ngày khai giảng cậu cầm cây quạt của tôi"
Vân Lục sửng sốt, tầm mắt dịch trở về, nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt: "Cây quạt gì?"
Giang Úc lập tức đen mặt "Cậu cầm quạt của tôi, còn không nhớ?"
Cây quạt gì?
Vân Lục càng mờ mịt, vẻ mặt vô tội vắt óc suy nghĩ, cái gì? Cô có lấy quạt của Giang Úc sao? Giang Úc thấy cô như vậy, mặt càng ngày càng đen, cánh tay ôm eo cô càng chặt, Vân Lục khẽ thở hổn hển, Giang Úc hung hăng khắc chế, không hôn cô.
Mẹ nó cô còn quá nhỏ!!!
"Nghĩ không ra?" Hắn hung ác hỏi.
Trong đầu Vân Lục đột nhiên hiện lên một cây quạt nhỏ màu hồng phấn, phiến quạt trên tay Giang Úc, hắn lúc ấy ngồi trên khán đài, buồn chán chơi đùa. Giây tiếp theo, cây quạt trong tay rớt, rớt đến lòng ngực Vân Lục, cô ngồi ở hai cái bậc thang dưới khán đài, cô cầm lấy cây quạt, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt lạnh lùng của nam sinh, hắn nói: "Cây quạt."
Vân Lục từ trên cây quạt ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, cô chần chờ, lại nhìn đồng phục hắn, trên đồng phục viết Lê Thành cao trung lớp hai năm hai. Vân Lục lúc ấy cười với hắn, má lúm đồng tiền ẩn hiện, "Chúng ta là bạn học, tớ cũng là lớp hai năm hai, cây quạt rất thơm, lát về lớp trả lại cho cậu."
Nói xong, cô cầm lấy cây quạt, ngửi mùi hương, chạy.
Lúc ấy, cô không biết hắn là Giang Úc. Hai đời cũng không biết, về sau cây quạt bị cô làm mất, dưới áp lực của Trình Tiêu, từ bạn bè trong lớp biết hắn là Lê Thành đệ nhất Thái Tử gia Giang Úc, cả người cô đều héo, đã bị Trình Tiêu đè ép không ngẩn đầu lên được, lại sợ Giang Úc hỏi cây quạt, lại bị cô lập, dần dần cô càng không cười, tính cách cũng càng thêm tự ti. Về sau, cô quên mất chuyện cây quạt, quên mất khán đài, quên mất cô đã từng cười với Giang Úc.
Nhưng Giang Úc vẫn nhớ rõ.
Cái má lúm đồng tiền.
Đột nhiên.
Vân Lục suy nghĩ một chút, đời trước, có phải có quá nhiều hiểu lầm?
Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ mờ mịt, vô thố, lại bừng tỉnh. Giang Úc vốn định tiếp tục hỏi lại nuốt xuống, hắn ôm cô, hồi lâu, "Đừng nghĩ, quên thì thôi, chẳng lẽ chỉ vì một cây quạt mà tôi lại ném cậu xuống lầu?"
Biểu tình này, có chút đáng thương.
Không muốn hỏi tiếp
Vân Lục hoàn hồn, nhìn hắn.
Lại nhìn cánh tay hắn đặt trên eo mình, lại nhìn chính mình ôm hắn chặt bao nhiêu, cô cứng đờ, rũ mắt suy nghĩ.
Hắn thật sự thích cô sao?
Trời ạ.
Suy nghĩ lại nhảy, Vân Lục thấp thấp mà nói: "Tớ muốn ra nước ngoài."
"Cái gì?" Giang Úc sửng sốt.
Vân Lục thấp giọng nói: "Tớ muốn đi du học, sau khi trở về, tớ muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về tớ"
Nói xong, cô buông Giang Úc, xoay người đi vào phòng, phía sau, Giang Úc đi lên ngực dán lên lung cô, ôm eo, Vân Lục mặt đỏ lên, giãy giụa.
Giang Úc siết ẽo cô, nói: "Tôi cảm thấy quyết định này của cậu rất tốt."
"A? Thật vậy sao?" Vân Lục chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy, sau khi trở về, cậu không còn mười sáu tuổi, khi đó.... Tôi có thể theo đuổi cậu, còn có thể...ăn cậu." Hắn cười nhẹ một tiếng.
Vân Lục ngẩn ngơ.
"Ăn cái đầu cậu, tớ cảm thấy bản thân không đủ năng lực."
Giang Úc câu môi cười, "Tôi biết, cậu ngốc như vậy."
Vân Lục: "......"
Sau khi nghĩ thông suốt, cô cầm di động, gửi WeChat cho Vân Xương Lễ: Cha, con muốn ra nước ngoài du học.
Sau đó lại nói: Phần cổ phần cha cho con, con đều muốn lấy.
Khi Vân Xương Lễ ở cùng Trình Kiều kết hôn, sợ về sau của Vân Lục không bảo đảm, đem 36% cổ phần của Vân Thị đặt dưới tên Vân Lục, chờ khi cô mười tám tuổi, liền có thể kế thừa. Mà trước khi mười tám tuổi, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, đời trước Vân Lục bị đuổi ra khỏi Vân gia, cô từ 36% giảm còn 15%, phần còn lại đều bị mẹ con Trình Kiều lấy đi.
Đời này, cô muốn mang số cổ phần này rời khỏi Lê Thành. Cô muốn đi học tập, nỗ lực trở mạnh mẽ, sau khi trở về, mới là lúc chiến tranh bắt đầu.
Trình Kiều, sinh thêm nhiều đứa trẻ thì như thế nào, số cổ phần bà ta lấy được chắc chắn không nhiều hơn cô.
----------
Vân gia
Vân Lục trốn đi, làm Vân Xương Lễ rất khủng hoảng. Sau khi ông nhận được WeChat, lập tứctrar lời Vân Lục, không chút do dự đáp ứng: "Được! Chỉ cần con về nhà, cha đều đáp ứng."
Trả lời WeChat xong, Vân Xương Lễ cả người đều thả lỏng, Trình Kiều thấy thế, đôi mắt lóe lên rồi hạ xuống, lập tức lại gần, hỏi: "Có phải Vân Lục trả lời anh?"
Trình Tiêu cũng vẻ mặt lo lắng mà ngẩng đầu. Vân Xương Lễ cười một cái, ngồi thẳng thân mình, duỗi tay ôm Trình Kiều, nói: "Đúng vậy, con bé trả lời, nói muốn đi nước ngoài, anh cảm thấy con bé vẫn luôn hiểu chuyện, xuất ngoại cũng khá tốt, cứ như vậy, em có thể suôn sẻ sinh em bé"
Trình Kiều cười gật đầu: "Thật tốt quá, chỉ cần con bé chịu trở về, việc gì em cũng làm."
Nói bà ta nhìn Trình Tiêu, Trình Tiêu quẹt nước mắt, cũng gật đầu: "Em gái thật thiện lương, bất quá hiện tại liền phải xuất ngoại sao?"
Vân Xương Lễ mở lại WeChat xem một chút: "Đúng vậy, con bé nói như vậy."
Trình Tiêu: "Có phải do nóng nảy quá hay không?"
Vân Xương Lễ ha ha cười, "Cũng sẽ không, con bé mới mười sáu, đi rèn luyện một chút, về sau trở về không phải đến công ty học tập sao? Trong tay con bé cầm không ít cổ phần đâu."
Hai chữ cổ phần, làm Trình Kiều chấn động, bà ta đột nhiên nhớ tới một ít chi tiết. Trước khi kết hôn, Vân Xương Lễ đã từng lập một bản phân chia tài sản.
Trình Kiều run rẩy, buộc bản thân phải bình tĩnh: "Xương Lễ, em đã quên mất, lúc trước đã cho Vân Lục bao nhiêu cổ phần"
Vân Xương Lễ cười cười, bấm di động, màn hình di động là ảnh chụp khi Vân Lục mười tuổi, ông nói: "36, lúc ấy anh còn cảm thấy quá ít."
36.
Trình Kiều cả người cứng đờ.
Tập đoàn Vân Thị, tổng cộng có sáu vị cổ đông, ngoài hai vị ở bên ngoài cổ đông chiếm 5%, bốn vị còn lại đều có 10 đến 15%, mà bản thân Vân Xương Lễ chiếm 55%, hắn phân 36% cho Vân Lục, hắn chỉ còn 19%.
Vậy Vân Lục mới là cổ đông lớn nhất tập đoàn Vân Thị!
Trước mắt Trình Kiều tối sầm.