Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 10




Editor: Cỏ


Toàn bộ phòng bida lặng ngắt như tờ.


Giang Úc còn một tay chống cái bàn, híp mắt nhìn cô. Vân Lục đời trước ít cùng Giang Úc tiếp xúc, đoạn thời gian ngồi cùng bàn kia, Thái Tử gia này đối ai đều không phản ứng, một thân lạnh nhạt cự tuyệt người ngàn dặm. Ngẫu nhiên mang theo một chút lệ khí cùng kiêu ngạo, cũng làm người ta chùn bước.


Cho nên, làm thế nào để ở chung với hắn, có thể như thế nào ở chung, trừ bỏ Chu Dương Hứa Điện Lâm Du, khả năng còn thêm một Trình Tiêu.


Còn lại, không ai biết.


Vân Lục đột nhiên có chút ủy khuất, cô siết chặt cơ, cắn môi dưới, khom lưng, nhìn bóng trên bàn.


Phòng bida ánh sáng tối tăm, những quả bóng chen chúc nhau, cô chậm rãi di chuyển gậy, thật sự thọc lên những quả bóng đó, không có bất kỳ quy tắc nào


Không tiếng động ủy khuất, chiếc váy lệch vai màu vàng dịu dàng, lộ ra bờ vai trắng nõn mãnh khảnh, tóc đuôi ngựa thật dài rủ xuống bên sường mặt, cúi đầu xuống lông mi khép lại.




Thoạt nhìn như đang khóc.


Giang Úc thân mình cứng đờ.


Một hai quả bóng đụng vào tay hắn, Vân Lục ngẩng đầu, vội vàng liếc hắn một cái, lại cúi xuống.


Kia liếc mắt một cái, hốc mắt cô ửng đỏ, mang theo ủy khuất. Giang Úc hầu kết lăn lên lộn xuống, đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cây cơ của cô.


Vân Lục động tác dừng lại, Giang Úc tiếng nói thấp chút, "Cậu... Cậu khóc?"


"Không." Vân Lục lắc đầu, cô tiếp tục muốn lấy cây cơ, nhưng không thể di chuyển, Giang Úc không bỏ, một giây sau, Giang Úc buông tay, quay người lại, chửi một tiếng.


Chu Dương cùng Hứa Điện ở một bên nén cười.


Lí Viên vẻ mặt mông lung.


Vân Lục còn tiếp tục đánh, thập phần hỗn độn va chạm. Bóng căn bản không nghe lời cô nói, cô chọc vài cái không thông, thân mình thiếu chút nữa nằm trên mặt bàn, vài cái được làm cô cảm thấy càng ủy khuất, lúc này, nam sinh thon dài ngón tay chặn mu bàn tay cô lại, tiếng nói có chút bực bội: "Tôi dạy cho cậu, không được khóc."


Hắn chạm vào tay cô, Vân Lục liền đột nhiên co rụt lại, Giang Úc lại ép chặt trụ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thuận thế xuyên qua khe hở ngón tay cô.

Vân Lục: "Buông tôi ra."

Giang Úc: "Tôi dạy cho cậu...."

Lời nói xong, ánh mắt hắn dừng trên tay hai người chồng lên nhau.

Dưới ánh sáng tối tắm, hắn đè nặng mu bàn tay cô, các ngón tay đan xen. Hắn động tác cũng cứng lại rồi, hơi mang một tia mùi thuốc lá hô hấp ở bên tai cô.

Vân Lục mờ mịt.

Tim đập nhanh hơn.

Giang Úc cũng thế.

Không đơn thuần chỉ là như thế, hắn rất gần cô.


Giang Úc nghiêng đầu là có thể hôn lên lông mi cô, Giang Úc nhìn sườn mặt, nửa ngày không nhúc nhích.

Ba người khác trong phòng bi-a.

Động tác cũng dừng lại, tựa hồ đang đếm nhịp tim đập. Lúc này, Chu Dương cười ngã vào trên sofa, chân dài đập đạp lên trên bàn trà, hướng Giang Úc cười: "Úc ca, hôn một cái."

Giang Úc chuyển động.

Vân Lục theo bản năng cũng động, cô hướng bên cạnh di chuyển, ý đồ cứu vớt bàn tay. Giang Úc lại di chuyển thân mình, một bàn tay bắt lấy cổ tay cô, nam sinh tiếng nói hơi thấp, lược ám, "Đừng nhúc nhích, như vậy, đánh ba cái vào lỗ, tôi buông tha cậu."

Hắn đem trói trong lòng ngực.

Vân Lục gương mặt, lỗ tai, đỏ ửng, cô không biết nên làm gì.

Cô chưa từng yêu, không biết mùi vị của tình yêu, cũng không cùng nam sinh gần gũi như vậy, thập phần bất an. Cô siết chặt cây cơ, mang theo khóc nức nở: "Tớ có thể không đánh hay không?"

Giọng cô phát ra sự mềm mại nhẹ nhàng của những cô gái vùng Giang Nam, mềm đến mức nghiền xương thành tro. Giang Úc động tác lại dừng lại, hồi lâu, hắn nói bên tai Vân Lục: "Cảnh cáo cậu, về sau không được nói như vậy."

Vân Lục: "....."

Vậy tôi phải nói như nào.

Sau đó, Giang Úc buông cô ra, hắn đến dựa một bên quầy bar, cầm lấy một điếu thuốc, không  lửa, ngậm, đôi mắt lạc trên người Vân Lục.

Vân Lục vừa được đến tự do, lập tức buông cơ, chạy tới  bên người Lí Viên, ôm chặt cánh tay của cô. Lí Viên miệng đều không khép được, máy móc vô thức vỗ vỗ cánh tay Vân Lục, mắt nhìn Giang Úc bên quầy bar, hắn lười nhác cúi đầu, bật lửa châm điếu thuốc, mị cốt sắc bén.

Hứa Điện cười cầm theo hai ly trà sữa đưa cho Vân Lục cùng Lí Viên, "Còn đi dạo phố không? Nếu không, ở chỗ này xem chúng tớ đánh bida?"

Vân Lục bưng trà sữa, mờ mịt nhìn Lí Viên liếc mắt một cái. Lí Viên nuốt nước miếng, nhìn nam sinh tinh xảo trước mặt, "Chúng ta... Ở lại xem một lúc?"

"Lí Viên." Vân Lục đột nhiên nhìn về phía cô, kêu một tiếng.

Lí Viên vỗ vỗ cánh tay cô, ghé vào bên tai: "Cậu phải làm tốt quan hệ với bạn cùng bàn a, lại nói, kia chính là Thái Tử gia."

Nhịp tim của Vân Lục vẫn chưa bình tĩnh lại, cô không hiểu hành vi mới vừa rồi của Giang Úc.
Nhưng làm tốt quan hệ cũng không nằm trong kế hoạch của cô.

"Ngoan, cậu không làm tốt quan hệ, tớ làm, coi như cậu bồi bồi tớ." Lí Viên cười chớp mắt, tầm mắt cô rơi trên người Hứa Điện. Dừng một chút xé mở ống hút, ngậm ống hút cắm vào ly trà sữa
Vân Lục theo tầm mắt cô, đã hiểu ý tứ.

Chu Dương vỗ vị trí bên cạnh, kêu hai cô: "Lại đây ngồi."

Lí Viên bắt lấy tay Vân Lục, hướng sofa đi đến. Chu Dương khóe môi mỉm cười, tầm mắt dừng trên người Vân Lục, nữ sinh kiều diễm, váy màu vàng nhạt làm da càng trắng, lúc trước không hiểu giang Thái Tử gia vì cái gì đồng ý thêm một người ngồi cùng bàn, hiện tại đã hiểu.

Ba năm sơ trung, Giang Úc đều là một người ngồi.

Đã không có bạn cùng bàn, cũng không ai dám trở thành bạn cùng bàn với hắn.

Ngồi xuống sofa, Vân Lục dựa vào tay vịn, Lí Viên ngồi ở giữa, Chu Dương ở bên kia, Lí Viên cười nghiêng đầu: "Chu Dương, cậu không đánh à?"

Chu Dương nhướng mày, cười ngậm tàn thuốc: "Chờ bọn họ chơi xong."

Vân Lục sau khi ngồi xuống, nhìn bàn bida.

Hai nam sinh bắt đầu đánh, Giang Úc ngậm thuốc lá, khom lưng đánh bóng. Hứa Điện một bên uống trà sữa, một bên dựa vào cái bàn, nhìn hắn đánh.

Giang Úc quét sạch một nữa sô bóng, hắn cầm điếu thuốc, dụi tắt, cầm lấy cục lơ, đi vòng quanh cái bàn, thong thả bôi lên đầu gậy, khi đi đến bên này, lạnh nhạt nhìn Vân Lục.
(Lơ bida: cái cục màu xanh hay trắng để bôi đầu cây cơ á)
Vân Lục bị vừa thấy, thực mờ mịt.

Giang Úc đột nhiên hỏi: "Tôi chơi tốt không?"

Vân Lục sững người, cầm di động, cô vừa mới đọc tin.

Không thấy.

Cô chần chờ, thành thật trả lời: "Tớ không thấy."

Giang Úc: "....."