Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 72: 72: Hiểu Lầm Đã Được Giải Quyết





Tôi chẳng biết phải giải thích như thế nào với Ly, chỉ cúi đầu xuống nghe cô ấy nói, vì đó cũng là lỗi của tôi khi mà chơi game để điện thoại hết sạch pin và quên không kiểm tra lại tin nhắn từ laptop của mình.
- Chị là ai mà lại đánh anh ấy? – Lan đứng trước mặt tôi, giơ hai tay sang ngang, nhìn thẳng vào mặt Ly và nói.
Chưa đợi Ly trả lời, tôi đã để ý thấy nhiều người hơn đang nhìn và bàn tán về phía mình nên vội vã ôm Lan chạy khỏi đó mà không nói câu nào với Ly, tôi biết hành động vậy là sai và sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi trả tiền mua tai thỏ xong rồi rời siêu thị tới công viên gần đó cách khoảng 50m, hai anh em tôi ngồi tại ghế dài trong công viên, vừa ngồi xuống, tôi xin lỗi Lan vì hôm nay phải là ngày vui nhưng lại bị tôi làm hỏng.

Lan nói tôi không cần xin lỗi vì trước đó em ấy đã rất vui vẻ rồi, tôi cảm thấy nhẹ lòng khi nghe lời an ủi từ Lan, tôi cũng khá bất ngờ khi em ấy dám chủ động bênh vực tôi trước Ly.
- Chị vừa nãy là ai đấy ạ? Chị đó có đánh anh đau không ạ? – Lan hỏi tôi.
- Chị vừa nãy ấy à, chị ấy sẽ là chị dâu tương lai của em đấy và chị ấy đánh nhẹ mà, em đừng lo.


– Tôi xoa đầu Lan nói.
Lan không tin Ly là chị dâu tương lai của mình vì cô ấy đã đánh và lại còn hung dữ với tôi, em ấy không thích Ly nữa, muốn tôi đổi người khác.

Tôi mỉm cười nói với Lan rằng mình mới là người có lỗi trước nên Ly làm như vậy là đúng, trước đó rất lâu rồi, tôi cũng đã có lỗi và phụ lòng cô ấy một lần rồi, không mà là rất nhiều lần, hiện tại tôi mới có cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm khi đó nên tôi càng trân trọng cơ hội này.

Tôi xoa đầu Lan nói tiếp lúc về mình sẽ xin lỗi Ly.
- Ồ! Thế hả, trước khi nghe những lời anh nói, em định tìm rồi xin lỗi anh nhưng giờ thì anh nói xem, sao anh lại là người có lỗi trước? Sao em đánh anh là đúng? Và anh đã phụ em những lần nào? Sao phải đợi đến lúc về rồi xin lỗi? Sao anh lại chạy mà không nói với em tiếng nào?
Tôi giật mình khi biết Ly ở đằng sau.

Tôi đứng bật dậy bảo không có gì chỉ là thấy nhiều người đang nhìn nên mới chạy đi, Ly nói còn những câu hỏi trước của cô ấy thì tôi trả lời như thế nào, tôi nói mình không dám đối mặt nên chờ tới khi về rồi mới nhắn tin xin lỗi cô ấy và những câu khác thì tôi chưa muốn trả lời.

Ly đe dọa tôi nếu tôi không nói, cô ấy sẽ giận tôi, tôi vẫn chọn lựa chọn của mình, kể cả cô ấy có giận tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn nói mình chưa muốn trả lời.

Lan bỗng đứng trên ghế chặn trước mặt tôi và Ly, em ấy muốn bảo vệ tôi, tôi mỉm cười và bảo Lan không cần rồi bế em ấy xuống ghế.
Ly hỏi tôi Lan là gì của tôi, tôi bảo em ấy là em gái của mình, Ly không tin tôi, tôi đành phải dành ra 10 phút cuộc đời kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe.


Kể xong, Ly mới hiểu, cô ấy rơm rớm nước mắt, một phần vì nghe chuyện của Lan, một phần vì đã trách nhầm tôi, cô ấy nói mình gọi tôi mãi chẳng được và khi gặp mặt thì tôi lại đi cùng Lan nên mới tức giận rồi đánh tôi (tôi cũng kể việc mình để điện thoại ở nhà và hết pin nhưng là một lý do khác).

Tôi bảo Ly không cần xin lỗi mình, cô ấy đánh vậy là đúng và người cô ấy cần xin lỗi là Lan.

Ly quay sang xin lỗi Lan, lúc đầu con bé vẫn còn giận dỗi Ly nhưng sau đó nhờ tôi nên hai người đã làm hòa với nhau.

Sau khi hai người họ làm hòa, tôi hỏi Ly tại sao cô ấy gặp Lan thì cô ấy kể rằng cô ấy đang định đến nhà tôi hỏi sao tôi không trả lời cô ấy thì bị mẹ nhờ mua đồ ở trong siêu thị, cô ấy đành phải mua đồ cho mẹ trước rồi mới tới nhà tôi, khi vào trong siêu thị, cô ấy thấy một bé gái đang đứng một mình, trông có vẻ như trẻ lạc, cô ấy chuẩn bị dẫn Lan đến chỗ bảo vệ lại đi qua chỗ đồ cần mua nên cô ấy bảo Lan đứng đợi mình một chút, mọi chuyện sau đó thì như vừa nãy.
Hiểu lầm đã được sáng tỏ, tôi và Ly lại trò chuyện như bình thường, nhân tiện tay tôi đang cầm tai thỏ, tôi đưa cho hai người Ly và Lan mỗi người một cái và bảo hai người họ tạo dáng để mình chụp, bọn họ vui vẻ hợp tác, bọn họ cũng bảo tôi đội một cái rồi chụp ảnh cùng.

Tôi đội thử và chuyển sang chế độ camera trước của điện thoại, tôi bật cười khi mà trông hai người họ rất đẹp, còn tôi thì không biết phải dùng từ gì để miêu tả mình (từ phèn hợp lí đấy).


Chụp ảnh xong, tôi hỏi Ly rằng có muốn đi chơi cùng hai anh em tôi không, cô ấy từ chối vì cô ấy đang bị mẹ nhờ đi mua đồ, tôi đành cùng Lan tiễn cô ấy một đoạn.

Ly bỗng nói trông ba người bọn mình rất giống một gia đình, Lan nói em ấy không phải là con của tôi và Ly.

Bọn tôi bật cười, sau đó Ly xoa đầu Lan nói con bé phải cao thêm tí nữa nếu không bị nhầm thành con của hai bọn tôi, Lan khẳng định mình mấy năm nữa chắc chắn sẽ cao hơn bọn tôi, Ly bảo mình sẽ chờ Lan cao hơn cô ấy.

Nói xong, Ly chào tạm biệt hai anh em tôi và trở về nhà..