Cuối cùng cũng đã tới thời khắc khẩn trương nhất, Dận Chân nhìn đội ngũ hỏa pháo đã chuẩn bị sẵn sàng của bên mình, ra lệnh một tiếng: “Hàng thứ nhất, châm pháo! Giã mạnh vào cho gia!” Dứt lời, bản thân hắn cũng thấy vui vẻ hẳn, nhất là câu đầu tiên, nghe cứ như là “Phỗng” khi chơi mạt chược (1) vậy. Có điều tiếng pháo vừa vang lên, trận thế rất chi đinh tai nhức óc này vẫn khiến Dận Chân chấn động không thôi.
Dận Chân và Bành Xuân nhìn qua thiên lý vọng, căng thẳng quan sát tình hình công kích bằng pháo. Một loạt năm tràng pháo bắn ra, Dận Chân phát hiện ra ngay bởi đà thành nằm trong rừng cây, vị trí khá kín đáo, hỏa lực phe mình khó mà bắn được chính xác. Mặc dù bắn pháo tia, nhưng nếu không trúng vào chính giữa mục tiêu thì lực sát thương cũng không đáng kể lắm. Điều này cũng giống như cách tác chiến của pháo binh đời sau, khi chưa biết rõ vị trí cụ thể của mục tiêu thì khả năng sát thương của hỏa pháo là có hạn. Nhưng Dận Chân cũng đã nhìn thấy bóng người đứng giữa đà thành đã bắt đầu hoảng loạn, điều này chứng minh loạt pháo mang tính thăm dò này vẫn tạo thành rúng động không nhỏ đối với trận doanh bên phe Cát Nhĩ Đan.
Đúng lúc này, Dận Chân nghe thấy phía Đông bên kia cũng truyền tới tiếng pháo kích. Theo khoảng cách có thể đoán được đây là từ quân ở trung lộ của Dụ thân vương. Điều này cho thấy Dụ thân vương đã quyết định, dù tình trạng bên cánh phải thế nào, việc tấn công vẫn sẽ chính thức bắt đầu theo kế hoạch đã định.
Thế là Bành Xuân hạ lệnh tiếp tục pháo kích. Dận Chân thì vội vàng bố trí cho đội kỵ binh của Hỏa Khí Doanh và quân của Khang Khách Lạt dàn đội hình công kích. Chỉ đợi chủ lực bên cánh trái của Đông Quốc Cương vừa đến là sẽ xông vào trận địa sống mái với địch.
Đúng lúc này, Bành Xuân đột nhiên chỉ một tay về phía Đông nói: “Tứ a ca, ngài nhìn kìa, Dụ thân vương bắt đầu tiến công rồi.”
Dận Chân vội vàng quơ lấy thiên lý vọng nhìn theo phía Bành Xuân chỉ. Quả nhiên, nhìn cờ xí có thể đoán được Chính Bạch Kỳ doanh và Tiên phong doanh đang bắt đầu xung kích. Quan sát một hồi, Dận Chân lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Trận thế hai bên đụng độ ở ngay địa vực hai bên bờ sông Tát Lý Khắc. Quân Cát Nhĩ Đan phòng ngự ở chỗ cao, lại kín đáo, lại cách một bờ sông. Mà quân trung lộ của Dụ thân vương thì trước phải qua sông, sau lại trèo lên đồi để tấn công. Bởi vậy, phe mình nhiều lần phải tấn công chính diện, sẽ đều bị súng kíp và hỏa pháo cận trình áp chế, khó mà tiến lên.
Lúc này, Đông Quốc Cương cũng suất lĩnh quân đội đuổi tới, lão vội vàng quan sát một lát rồi hỏi thăm tình hình: “Pháo kích mấy lượt rồi?”
Dận Chân đáp: “Hơn mười vòng rồi.”
Đông Quốc Cương lại nói: “Ta quan sát trận địa bên địch, thấy quân địch có hơi hoảng loạn thật, chứ đà thành không hề có dấu hiệu loạn. Có vẻ công kích thông thường cũng không thể làm gì được, cứ tiếp diễn thế này tất sẽ thành cục diện giằng co mất.”
Bành Xuân với Dận Chân đều gật đầu. Dận Chân nói: “Trận địa phe địch ẩn nấp trong rừng, bởi vì hỏa pháo không biết vị trí chính xác, pháo kích cũng chỉ là bắn loạn, quân địch hoảng loạn chứng tỏ đã có tia đạn bắn trúng vào trận địch. Chẳng qua, tất cả bằng ấy pháo bắn một loạt, không biết khẩu nào bắn trúng nữa.”
Bành Xuân nói tiếp: “Tứ a ca nói chí phải, kế sách hiện tại nằm ở chỗ phải xác minh được vị trí cụ thể của đà thành bên Cát Nhĩ Đan, cho hỏa pháo tập trung công kích vào đó, đợi phá được đà thành rồi hẵng cường công.”
Đông Quốc Cương nói nay: “Như thế rất tốt, trước hết phát một đội nhân mã đột kích đánh nghi binh, xác minh bố cục đà thành đi.”
Sau đó, giữa bọn họ đã xảy ra tranh chấp trong chuyện phái ai đi xung phong. Đây là nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm nhất. Nếu may mắn xác minh được vị trí, đây chính là công đầu. Nhưng nếu rơi vào trận địa địch không ra được ấy hả, kẻ nào nhẹ thì bị Cát Nhĩ Đan bắt sống, kẻ nào nặng thì da ngựa bọc thây ngay. Đông Quốc Cương ban đầu muốn xung phong đi đầu, lại bị Bành Xuân và Dận Chân đồng thanh ngăn cản.
Bành Xuân nói: “Đông đại nhân chính là chủ tướng bên cánh trái, há có chuyện tự mình đi mạo hiểm.” Theo cách nhìn của ta, việc này không nên cử đi quân số quá nhiều. Hỏa pháo phe ta cứ công kích như thường, chọn ra một trăm dũng sĩ, chọn một người vừa có dũng vừa có mưu dẫn đội, hành trang gọn nhẹ cưỡi ngựa đột nhập trận địa địch, thăm dò rõ ràng tình hình lập tức rút quân. Trên đường về sẽ có một ngàn binh mã tiếp ứng.
Đông Quốc Cương ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý. Dận Chân nghĩ trong chư tướng dưới trướng mình, tham lĩnh Nội Hỏa Khí Doanh là Mục Sâm là người trong cương có nhu, có gan có trí, đánh giá đây là người có thể đảm nhận vị trí dẫn đầu. Thế là Dận Chân tiến cử Mục Sâm cho Đông Quốc Cương. Đông Quốc Cương trước không nói gì, chỉ gọi Mục Sâm lại, nói rõ chi tiết việc phải làm cho hắn sau đó hỏi: “Mục đại nhân, lần hành động này có tầm quan trọng cực lớn, thắng bại của toàn quân mấy vạn binh phe ta khả năng đều phụ thuộc vào đó. Ngươi có hiểu không?”
Mục Sâm quỳ phịch một gối xuống đất, hô to: “Mạt tướng hiểu rõ!”
Đông Quốc Cương lại nói: “Hôm nay tứ gia tiến cử ngươi, tức là ngài ấy cũng sẽ gánh vác trách nhiệm liên đới cực kì lớn, ngươi có hiểu không?”
Mục Sâm nhìn Dận Chân mấy giây, trong mắt tràn đầy cảm kích, hắn nói: “Mạt tướng hiểu ạ!”
Đông Quốc Cương nói: “Tốt lắm! Lần này khả năng có đi mà không có về, ngươi có dám hay không?”
Mục Sâm đáp: “Có gì mà không dám? Mục Sâm là nam nhân bảy thước, không có lá gan này tính nam nhân gì nữa? Có điều, công gia, cho Mục Sâm nói thêm câu nữa được không?”
Đông Quốc Cương nghe thấy Mục Sâm nói thế thì rất vừa lòng, hai mắt sáng rực lên, lão đáp: “Nói!”
Mục Sâm cười ha ha, hắn nói: “Tứ gia bảo, lần này cho nô tài làm việc cho đàng hoàng, đợi đến lúc khải hoàn sẽ tiến cử lên thánh thượng cho nô tài kiếm một cái hoàng mã quái. Lần này nô tài vừa phải kiếm công lao, còn phải có đi có về, chờ mặc hoàng mã quái nữa chứ.”
Ba người còn lại nghe xon đều bật cười. Đông Quốc Cương vung tay lên nói: “Được lắm! Ngươi đi đi! Lập tức đi chọn một trăm dũng sĩ đồng hành.” Trong lòng Dận Chân cũng cảm động cực kì, hắn bước về trước vỗ vỗ vai Mục Sâm bảo: “Lão Mục, ngươi phải ngon lành cành đào mà về đấy, một cọng lông cũng không được thiếu! Gia chờ ngươi, chờ thắng trận này gia tự mình đi xin hoàng mã quái khoác lên người cho ngươi!”
Mục Sâm cũng nhìn Dận Chân chăm chú, lập tức chắp tay đáp: “Nô tài chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của tứ gia! Nô tài đi đây.”
Chỉ lát sau, một trăm dũng sĩ đã tập hợp xong chờ xuất phát. Nhìn qua, gần một nửa trong số đó đến từ Nội Ngoại Hỏa Khí Doanh.
Trong tiếng hỏa pháo uỳnh uỳnh, Mục Sâm dẫn một trăm dũng sĩ từ rìa nhanh chóng tiếp cận đà thành. Dận Chân vẫn luôn dán mắt vào thiên lý vọng quan sát tình hình. Hắn căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. Quân trang của Mục Sâm là giáp trắng viền đỏ, rất dễ nhận ra. Một tay hắn vung vẩy đao chiến, một tay ghìm cương ngựa, xông thẳng qua chướng ngại vật là đà thành mà xông vào trận địa địch. Trong khói lửa do hỏa pháo của phe mình, và khói súng do súng kíp bên phe Cát Nhĩ Đan bắn ra, hắn dẫn theo một trăm tướng sĩ tả đột hữu xung, bên phe Cát Nhĩ Đan thỉnh thoảng lại có bóng người ngã xuống, mà đôi khi cũng có quân Thanh ngã khỏi lưng ngựa, cảnh tượng đao chém xuống, máu vẩy lên ấy làm Dận Chân khi thì hãi hùng khiếp vía, khi lại nhãy cẫng hân hoan. Thời gian không dài, thế mà Mục Sâm đã ra ra vào vào đà thành những ba lần. Đây chính là một lần khảo nghiệm cực kì khắc nghiệt đối với trái tim của Dận Chân. Đông Quốc Cương và Bành Xuân cũng vừa hạ lệnh cho hỏa pháo công kích, vừa chú ý tình hình tiến công của Mục Sâm.
Một lúc sau, Dận Chân thấy Mục Sâm dẫn theo hơn bốn mươi binh lính cưỡi ngựa chạy khỏi đà thành, lao nhanh về phía quân tiếp ứng của phe mình. Dẫn đầu đội tiếp ứng chính là tham lĩnh Tiên Phong quân là Cách Tư Thái, hai đoàn người cấp tốc tập hợp lại, vội vã lao về phía Dận Chân.
Lại gần rồi Dận Chân mới phát hiện, trên chiến bào của Mục Sâm tràn đầy những vết máu đỏ sẫm, loang lổ. Dận Chân kinh hãi biến sắc mặt, vội vàng ôm lấy Mục Sâm đang lung lay sắp đổ trên lưng ngựa xuống: “Lão Mục, sao rồi?”
Mục Sâm đã đánh đến gần như không còn sức lực, vết thương cũng làm hắn đau đến mặt mũi trắng bệch, môi tím xanh, hắn lại cười cười đáp: “Tứ gia, nô tài vô dụng, cánh tay trái với đùi phải mỗi chỗ dính một đao, còn lại đều là máu của quân Chuẩn Cát Nhĩ!”
Dận Chân lúc bấy giờ mới hơi thả lỏng, truyền quân y xong, Đông Quốc Cương với Bành Xuân cũng lao tới hỏi: “Có xác minh được tình hình của đà thành không?”
Mục Sâm cười, nói bằng giọng khá yếu: “Đã xác minh được rồi! Phía bên phái của đà thành, chính là vị trí hơi lệch về bên trái so với chúng ta đây là mệnh môn của Cát Nhĩ Đan! Còn lại các chỗ khác, lạc đà trói nằm lại đặt rương hòm cao hơn nửa người, còn có hàng rào kết lại, cả thảy hai tầng, có pháo kích cũng không bị hao tổn nhiều. Chỉ có mỗi chỗ kia, chắc là tên giặc già Cát Nhĩ Đan này không có đủ lạc đà, chỉ có một tầng, với hàng rào và chướng ngại vật đã sụp đổ rồi. Ta còn phát hiện, hỏa pháo bắn ra đợt trước đa số chỉ rơi trúng rương đống, uy hiếp quá nhỏ. Nếu bắn trúng được lạc đà, sẽ khiến lạc đà bị chấn kinh, xông ngược vào làm loạn trận địa của bọn chúng luôn.”
======
Chú thích:
(1) Nguyên văn là "Thả súng" trong mạt chược, từ này nghĩa là phỗng, ý là cố tình thả cho đối phương ăn.
Cảm ơn Ưa khẩu nghiệp nhất 4rum và Nhất Tuyệt Hàn đạo hữu đã trợ giúp