Tiến vào tháng mười, tin vui từ triều đình đã được truyền đi. Đầu tiên là việc Bình Nam vương Thượng Khả Hỉ bị bệnh mà chết, kỳ thật theo ý của Dận Chân mà nói cái chết của lão là do phiền muộn mà thành. Khi Thượng Khả Hỉ cùng Ngô Tam Quế khởi binh làm phản, lão có một gã nhi tử bất hiếu đã gửi thư tín quyết vứt bỏ bản phiên không thèm quan tâm đến nữa, rồi trực tiếp đến nương tựa Bình Tây vương, cuối cùng tự rơi vào vòng giam lỏng của Khang Hi. Điều này khiến tâm trạng lão bị bức bách đến khó thở, rốt cuộc đã đi đời nhà ma.
Về sau người mang tin báo tang tức tốc chạy đến Thông Châu, Khang Hi chiếu theo lệ ban cho Đà La Ni kinh bị(1), lại ngừng triều ba ngày, đồng thời phái một gã bối lặc thuộc tông thất đến để tế điện trà quả, còn ban tặng cho tám ngàn lượng để chuẩn bị nghi lễ, coi trọng tang lễ hết mức. Thế nhưng Dận Chân biết rõ là trong nội tâm Khang Hi đang đang mở cờ vui mừng không kịp nữa là.
(1): kinh bị?
Từ mấy năm trước, khi hắn còn đưa thư từ âm thầm cấu kết với Bình Tây vương Ngô Tam Quế, Ngô Tam Quế đã nhiều lần gửi thư yêu cầu cùng nhau khởi binh phối hợp tác chiến, tuy nhiên điều đáng mừng là toàn bộ các thư từ này đều bị đem lên trên triều đình, bề ngoài tuy được xem là trọng thần nhưng Khang Hi đối với chúng vẫn bán tín bán nghi. Dù sao đối với triều đình, ba phiên gom lại đứng chung, cùng cành liền khí sẽ tốt hơn, đáng mừng là việc giao hảo với Ngô Tam Quế gần đây có tiến triển. Nếu Ngô TamQuế muốn làm phản, vui buồn sẽ trộn lẫn cả lên. Chỉ có điều, nếu triều đình muốn bình định Ngô tặc, sẽ phải điều động toàn bộ binh lực dấn thân vào tây nam, lúc này tuy có thể tiến công vào nhưng nếu Quảng Đông bùng phát chiến loạn, triều đình ngay lập tức rơi vào thế khốn khó.
Ngoài ra, Khang Hi còn vài phần kiêng kị đối với con người này. Thượng Khả Hỉ vốn dĩ là tướng quân lớn lên trên ngựa, dưới trướng có một đám binh lính hổ lang cùng với mười vạn biện binh(2) phiên thuộc. Nếu trong lòng hắn sốt ruột, cùng Ngô Tam Quế kết thành đồng minh hướng tới tiến công, kinh đô và các vùng lân cận sẽ không thể điều động binh lính để bình ổn lại được. Hiện tại Thượng Khả Hỉ đã tạ thế, còn thư tín thì ở bên ngoài, mấy người con trai còn lại của hắn đều là văn nhân suy nhược, trong quân đội không có một chút uy tín nào, cảnh nội Quảng Đông đã thành một mảnh cát vụn, không thể gây nguy hiểm được nữa.
(2): chức quan thấp nhất cho lính thời xưa.
Quý Vị, Thiên Nguyên tuần phủ Hàn Thế Kỳ cùng tổng binh Hòa Sơn, Lô Sùng Diệu đánh bại tám vạn quân tặc tử của Ngô Thế Phan tại Cổ Châu (Ngô Tam Quế đã bị bệnh chết nửa năm trước, con hắn Ngô Thế Phan lên kế vị), thuận thế tiến thêm một bước tạo thành vòng vây cuối cùng bao quanh Ngô Tam Quế.
Khang Hi nghe nói tới liền đại hỉ, đặc biệt mở tiệc ăn mừng. Tại kinh thành tất cả các thân vương, bối lặc bối tử, đại thần ở các bộ viện, quan viên đã ngoài tứ phẩm hết thảy đều được mời tới dự. Sau khi xong các nghi lễ tứ thanh tịnh, mọi người lần lượt nối đuôi nhau mà vào, tại Càn Thanh cung đứng đông nghìn nghịt một mảnh. Khang Hi từ trong đám loan nghi vệ(1) và binh lễ thái giám dần bước tới, ngồi ngay ngắn ở giữa ghế rồng.
(1): binh vệ dùng trong nghi lễ, trang phục cầu kỳ.
Dận Chân cũng đứng ở dưới theo nhóm trông lên. Kỳ thật ngoài trừ Thái tử và Đại a ca ở bên ngoài, các a ca khác bởi vì chưa đến tuổi có thể lên triều dự thính và quyết định sự việc được, nên theo lý thuyết đại khái là không cần phải tham gia phen náo nhiệt này, nhưng lần này Khang Hi lại đặc biệt chỉ dụ Dận Chỉ cùng Dận Chân, hai người cùng nhau đến. Ý tứ của Khang Hi tự nhiên là muốn bọn họ có thể biết thêm một chút về chuyện quần thần đình nghị.
Dận Chân ngược lại không cho là đúng, thầm nghĩ: cái lão gia tử này( kì thật thì Khang Hi lúc này chưa đến ba mươi tuổi ^^) đã chủ tâm an bài rồi. Trước đây, vào thời điểm Khang Hi có ý đồ triệt phiên, bên trong chúng thần đều có kẻ phụ họa cản trở, may mắn là có Thái Hoàng Thái Hậu ủng hộ toàn lực mới có thể nỗ lực thi hành. Từ đó về sau chiến đấu thật gian khổ, thật vất vả mới nhìn thấy ánh sáng thắng lợi, vì vậy Khang Hi tự nhiên nghĩ là mình cần phải đứng trước đám triều thần khoe khoang dự kiến anh minh của mình như thế nào đã. Dù sao là đế vương, có ai lại không hi vọng về thành tựu văn hóa và võ công mình lại không thể ghi danh lưu vào sách sử được?
Đến đúng giờ, Khang Hi mặc bộ triều phục chính thức màu vàng sáng, mang nón chồn đen, có vắt xuyến ngang qua theo ba tầng, mỗi tầng có đính một viên ngọc Đông châu, đều phân biệt dùng bốn đầu Kim Long mỗi một đầu ngậm lấy một khỏa (4 đầu mà sao ngậm có 3 viên vậy???). Khăn choàng làm từ chồn tím khoác hờ lên vai, chạy dọc xuống tay áo màu xanh ngọc, đến cạnh rìa là hình hải long, bên trên nạm bằng vàng phiến thêu dọc trên hai vai, trước sau đều có một con rồng ngay chính giữa. Thắt lưng đeo mảnh lụa có in hình sáu con rồng nhỏ, phân theo mười hai điều mục chính (chương - nghĩa gì đây???), tràn đầy sinh lực. Như vậy đối với việc vui trước mắt, Khang Hi tuy chỉ ăn mặc bình thường như mọi ngày, nhưng phong cách ngôn tử vui cười tùy ý của y trước đám thần tử lại không bình thường chút nào, cảm giác hưng phấn bộc lộ dần trong lời nói.
Nhìn chăm chú vào đám chúng thần, Khang Hi kiềm chế nỗi vui sướng trong lòng, nói:
-Chư vị công thần, hôm nay tổ chức tiệc mừng, nguyên nhân một là ngày hôm trước thu được tin thắng trận của hồng kỳ, trận chiến tại Cổ Châu đã trảm địch mấy vạn tên. Trị Thử, Ngô Nghịch đã bị các dũng sĩ bát kỳ của trẫm vây chặt xung quang, việc phá Côn Minh thành đã nằm chắc trong tay rồi, lần này hội triều xem như trẫm cùng quần thần các khanh đồng lòng chia vui. Hai là sau khi diệt tặc xong, có rất nhiều vùng chiến tranh phải được phát triển lại, trẫm muốn bàn bạc cùng các khanh, bước kế tiếp sau khi triệt phiên, phải giải quyết tốt việc an trí này.
Khang Hi nói xong, cười nhẹ nhìn về phái chư thần. Chúng thân do Dụ Thân vương dẫn đầu, chúng hoàng tử thì do Hoàng Thái Tử làm đầu lĩnh cùng quỳ một chỗ, tung hô vạn tuế, sau đó lần lượt từng người một tiếp tục ca tụng, dần đem Khang Hi nâng cao lên so sánh đến tận cổ kim đệ nhất thánh minh thiên tử, dù là Nghiêu Thuấn y cũng chỉ có thể nhìn qua hắn mà thở dài. Dận Chân đứng ở phía dưới, lướt mắt nhìn thấy đủ loại quan lại da mặt dầy than thở không thôi. Cũng may bây giờ lão cha tiện nghi không cần mình đi theo nịnh nọt nữa, nếu không, nói một cách chính xác một mặt mình sẽ tiếp chuyện, một mặt sẽ cười thật to theo kiểu thất lễ, cuối cùng là một tràng đại họa bắt đầu xảy ra.
Khang Hi trên mặt không khỏi lộ ra một chút hỉ sắc, nhưng nhanh chóng trôi qua. Vẻ mặt chính trực nói:
-Chư vị công thần, kỳ thật lúc trước trẫm quyết định thời điểm triệt phiên, tựu có phần độc đoán, cũng là do nhất thời kiêu dũng, chưa hẳn đã chuẩn bị thỏa đáng cho mọi việc, cho nên xảy ra việc mấy năm trước đối mặt với cục diện bế tắc, đến nỗi suýt nữa phải để cho bọn Ngô Nghịch kia kiêu ngạo. May mà tổ tổng phù hộ Đại Thanh ta, có thiên địa giúp đỡ, lại có chư vị tận tâm, cục diện lúc này mới thay đổi. Ngay giờ phút này trẫm càng muốn nghe các khanh đối với việc giải quyết tốt vấn đề này có cách nhìn như thế nào.
Trong đám triều thần bắt đầu có chút bàn tán rì rào, rốt cuộc, một vị đại quan đứng ra tiếp chuyện. Dận Chân nhanh chóng vụng trộm đánh giá một chút, chỉ thấy người này dáng người tầm trung, tuổi không nhiều lắm cũng mang vẻ tai to mặt lớn, hơn nữa mặt mày trong lúc đó đều mang theo nụ cười, xem mũ miện, hẳn là một vị đại quan nhất phẩm nào đó.
Dận Chân đang đứng phỏng ra đó, người này đã nhanh chóng tiến đến cười nói:
-Nô tài Minh Châu xin cho rằng, hôm nay đại thắng, Hoàng Thượng lập lại thiên uy vang dội, không bằng một lần mạnh mẽ, thu hết vùng đất Vân Nam, đưa thiết phủ xuống dưới, tuyên dương vương đạo, thần dân thiên hạ ai nấy cũng sẽ cảm kích thiên uy. Nhưng việc tái thiết lại phủ huyện, phải tốn một thời gian dài, mà đây lại là vùng nam địa hoang vu, bị bọn Ngô Nghịch chiếm đóng lâu dài, đánh giá cụ thể còn phải hao tổn nhiều.
Dận Chân âm thầm suy nghĩ:
-Không hổ mang ngoại hiệu “Tiếu minh châu”, công phu nịnh hót thật là tài giỏi, nhưng nếu xét về ngôn luận, đơn giản nói một ít về tràng diện hiện có thì hầu như một chữ gã cũng không đề cập đến. Nếu nói là bác bỏ, lại không có gì chứng minh được điều đó, tính đi tính lại thì đúng là tất cả đều có nói đến, nhưng cũng có thể xem là chưa nói cái gì cả.
Minh Châu vừa dứt lời, một vị đại quan siêu phẩm khác liền đứng dậy, xem trang phục mũ miện thì phải có tước vị quốc công. Đầu tiên hướng Khang Hi chắp tay hành lễ, sau đó đối mặt với Minh Châu nói:
-Minh Châu đại nhân, ngươi ở triều đường đã lâu nên có lẽ ít hiểu biết về địa phương các chỗ, Tác mỗ đành phải nói vài câu nhiều lời vậy. Vân Nam chính là nơi các dân tộc cư trú, chướng khí tụ khắp nơi, kèm theo nạn trộm cướp, rồi tệ nạn Ngô Nghịch kéo dài đã lâu, các quan viên trong triều nghe thấy đều biến sắc. Thà rằng treo ấn cũng quyết không muốn đi đến nơi đó nhậm chức, thử hỏi nếu không có quan viên được tuyển đi, việc kiến thiết lại huyện phủ sẽ làm như thế nào đây? Tác mỗ ngược lại cho rằng, cần phải bố trí lại hệ thống quan lại ở Vân Nam, rồi cùng thổ ty địa phương quản lý các kế sách trấn an dân chúng.
Minh Châu lập tức mặt đỏ lên, hậm hực nói:
-Tác đại nhân, Minh mỗ làm sao không biết đó là chỗ khó xử chứ, ta cũng đâu có hướng tới Hoàng Thượng mà giấu diếm đâu…
“Nguyên lai đây là ngoại thúc công của Thái Tử, là đối thủ một mất một còn của Minh Châu, Tác Ngạch Đồ a. Không nghĩ tới, trong cái triều hội buồn chán này còn có thể chứng kiến một màn đặc sắc như vầy, coi như là đáng giá, không uổng công mình nãy giờ đứng hai chân mỏi nhừ, hừ”. Dận Chân cười trộm.
Thấy Tác Ngạch Đồ chuẩn bị mở miệng phản bác, Minh Châu đã đoạt trước một bước, tự thỉnh trách phạt:
-Hoàng Thượng, nô tài cũng cho rằng sở tấu của Tác Ngạch Đồ đại nhân rất có đạo lý, nô tài lúc trước đã không suy nghĩ tinh tường nên tùy tiện tiến tấu, xin Hoàng Thượng thứ tội.
Khang Hi khoát tay ý ngừng lại, nói:
-Hôm nay là triều hội đình nghị, chư vị công thần tùy tâm mà nghị luận, nào có tội gì?
Minh Châu sau khi quỳ xuống hành lễ tạ ơn, liền lập tức hướng về phía Tác Ngạch Đồ trào phúng:
-Tác đại nhân trước kia đã từng cùng với Tiên Hoàng lập lời thề giết ngựa quyết tiêu diệt Ngô Nghịch, sao nay đối với việc Hoàng Thượng triệt phiên lại có phần dị nghị. Hôm nay là Hoàng Thượng muốn tại Vân Nam này xoa dịu đi dân ý, nên mới đưa ra kế hay, Minh Châu tự trách mình không bằng người được mà.
Tác Ngạch Đồ sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm hận không thể đem gã Minh Châu đó một cước uất ức đạp chết ngay tại chỗ. Đây chính là sự uy hiếp vĩnh viễn luôn theo đuổi y, lúc ấy đã sai lập trường, hiện tại chỉ sợ Khang Hi lật lại nợ cũ, hết lần này tới lần khác đối đầu sẽ tra ra việc này.