Dịch: Vivian Nhinhi
Dận Chân lạnh lùng nhìn Mục Sâm, sắc mặt Mục Sâm chuyển từ màu đỏ sang màu trắng rồi thành màu xám. Hắn vội vàng quỳ ngay ngắn lại, lắp bắp thưa: “Nô tài bị mỡ heo lấp óc, vừa rồi… vừa rồi…”
Dận Chân nhìn bộ dạng đáng thương của hắn thì cười thầm trong lòng. Lấy hành động và lời nói của Mục Sâm lúc nói chuyện kia thì chụp cái mũ phạm thượng đại bất kính cũng thừa sức, chỉ cần giao hắn cho Phí Dương Cổ, mình lại tấu lên một bản vạch tội thì kể cả trước kia hắn có công lao lớn thế nào cũng sẽ bị xóa hết. Nhẹ thì cũng phải bị lưu đày đi Ninh Cổ Tháp làm nô lệ cho người Mặc Giáp(1), nặng thì tên Mục Sâm này xong đời rồi. Nhưng mà Dận Chân không định làm vậy. Cố nhiên, xử lý Mục Sâm sẽ giúp mình thị uy, nhưng cũng có thể làm mình thêm kẻ địch. Trong quân doanh có quá nhiều quan hệ rắc rối khó gỡ. Về sau, nếu thực sự theo Hỏa Khí Doanh đi chinh phạt Cát Nhĩ Đan thì mình còn phải dựa vào đám tướng lĩnh lão làng này. Nghĩ đến đây, Dận Chân mìm cười bảo: “Vừa rồi ngươi có gan nói những lời kia, sao giờ lại dúm dó vào thế này?”
Mục Sâm không phản bác được, thân thể cũng vô thức còng xuống. Lúc này giọng Dận Chân cũng lạnh đi: “Dám nói thì phải dám làm, dám làm thì phải dám chịu. Nhìn cái bộ dạng mất mặt này của ngươi cũng tính là đàn ông à? Thẳng lưng lên cho gia!”
Mặt Mục Sâm lập tức đỏ bừng lên, hắn cố gắng quỳ thẳng người lên, tay chân vẫn còn cứng còng không theo ý mình.
Các tướng lĩnh có mặt ở đó đều nhìn trộm Dận Chân, cảm thấy trên mặt hắn đã lộ sát cơ thì vội vàng cúi đầu cầu xin cho Mục Sâm. Ngay cả Âm Thái vừa rồi có xung đột với Mục Sâm cũng không ngoại lệ. Ngược lại Bảo Trụ lại thầm hi vọng Dận Chân sẽ phát uy. Thân là thị vệ thân cận, ai không mong chủ tử mà mình theo hầu sẽ là người hung ác sừng sỏ chứ? Giờ khắc này, nhìn sắc mặt âm trầm của Dận Chân, không ai dám coi hắn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Nhưng không ai ngờ đến điều mà Dận Chân đang nghĩ thầm lúc này lại không như thế. “Gần chùa gọi Bụt bằng anh” – đạo lý này hắn biết thừa, điều hắn muốn chính là để mọi người thấy hắn “vừa sợ vừa yêu”.
Chỉ thấy Dận Chận đi lại gần Mục Sâm, vung tay tát cho Mục Sâm hai cái bạt tay cực mạnh. Sau đó đột nhiên nở nụ cười bảo: “Vừa rồi ngươi nói năng càn quấy, làm nhục Tứ gia ta, nhưng nể tình ngươi không biết thân phận của tứ gia, tứ gia thưởng ngươi hai cái bạt tai, cũng làm nhục lại ngươi xem như hòa nhau. Về sau trong lều này, không ai được phép đề cập đến chuyện này nữa!”
Mục Sâm ngây ngẩn cả người, hắn cũng không ngờ Dận Chân lại làm như vậy, buông tha hắn nhẹ bẫng thế thôi sao? Ngược lại, A Sơn quỳ một bên nhanh trí nhắc nhở Mục Sâm: “Mục đại nhân còn không mau cảm ơn Tứ gia đã khoan dung độ lượng đi kìa?”
Lúc bấy giờ Mục Sâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng dập đầu cảm tạ: “Đa tạ ơn không giết của Tứ gia. Tứ gia, Mục Sâm chỉ là một kẻ thô kệch, vừa rồi nói năng nhiều câu lỗ mãng như thế mà Tứ gia ngài không thèm so đo với nô tài. Sau này nô tài xin được đền đáp tứ gia.”
Mục Sâm trông dáng vẻ thì thô kệch chứ đầu óc thì không thô kệch chút nào. Vừa rồi Dận Chân chỉ trừng phạt nhẹ tênh mà tha cho hắn, hắn đương nhiên biết ý đồ của Dận Chân là gì. Với hắn mà nói đây cũng là một cơ hội tốt. Mặc dù hắn xuất thân thượng tam kỳ, nhưng chẳng có chỗ dựa nào. Từ đời cha hắn, gia tộc đã bắt đầu suy tàn rồi. Mấy năm nay, hắn lên chức đều bằng quân công cả, mà ngồi ở cái chức tham tướng này cũng gần mười năm rồi vẫn chưa có cơ hội tiến lên một bước, vì thế hồi nãy mở thốt ra câu oán giận. Bây giờ đã có sẵn hoàng tử a ca có ý mời chào, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội cực tốt này rồi.
Hải Ngọc vừa rồi cũng nói xằng bậy không ít lời, lúc đầu trong lòng hắn cũng lo sợ không yên. Giờ thấy Mục Sâm mắng Dận Chân cũng chỉ phải chịu hai cái bạt tai thì lập tức an tâm hẳn. Hải Ngọc vội dùng đầu gối tiến về trước mấy bước hô: “Tứ gia, vừa rồi nô tài cũng nói hươu nói vượn, Tứ gia ngài đại nhân có đại lượng, xin ngài tha cho nô tài lần này đi!”
Nào ngờ Dận Chân lúc này lại nghiêm mặt lại và nói: “Hải đại nhân, Dận Chân không có quyền xử lý ngài. Chuyện của ngài có thể đem về dâng tấu rồi. Còn dám vọng nghị ý chỉ thành lập Hỏa Khí Doanh của hoàng thượng, còn nói xằng bậy những lời xấu xa làm rối loạn lòng quân. Dận Chân không thể không làm đúng phép công, dâng tấu tố cáo ngài rồi!”
Quả thật không phải Dận Chân cố ý không chịu bỏ qua hắn, mà thật sự thằng này vừa rồi nói khó nghe quá thể, người ở đây lại nhiều như vậy, vạn nhất bị Khang Hi biết mà Dận Chân lại tha hắn lần này thì bản thân Dận Chân cũng khó thoát một kiếp mất. Khang Hi có tâm tư tinh tế, lòng nghi ngờ lại nặng, Dận Chân không thể không thận trọng hết sức.
Hải Ngọc nói với vẻ mặt cầu xin: “Tứ gia, xin ngài coi những lời vừa rồi của nô tài là cái rắm thả xong là hết đi. Nô tài biết sai rồi.” Vừa nói vừa thầm dùng mắt ra hiệu cho Mục Sâm.
Mục Sâm do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí thưa: “Tứ gia, xin cho nô tài cả gan nói đỡ cho Hải Ngọc với ạ. Tên Hải Ngọc này cũng giống như nô tài, chẳng đọc được quyển sách nào. Hắn mười mấy tuổi đã bắt đầu mặc áo ngắn làm đại đầu binh. Mồm miệng ăn nói khó nghe chút, nhưng đánh trận là cao thủ thật sự mới tích được quân công ngồi lên tham tướng đấy ạ. Trên người hắn cũng chằng chịt vết thương, xin Tứ gia khai ân tha hắn lần này đi!”
Dận Chân ngạc nhiên hỏi lại: “Mã pháp của Hải Ngọc không phải là Ngưu Lục của Chính Lam Kỳ sao? Hẳn là đẻ ra đã là một thị vệ Lam Linh rồi mới đúng, sao đến mức phải làm lính quèn chứ?”
Nghe thấy vậy, mặt Hải Ngọc đã đỏ bừng lên rồi xám xịt như gan heo, cuối cùng vẫn là Mục Sâm đáp lời: “Mấy năm trước, nhà hắn chịu liên lụy vụ Ngao Bái nên suy bại rồi. Vì mấy lượng bạc quân lương để nuôi gia đình, hắn phải tham gia quân ngũ từ sớm!”
Dận Chân trầm tư một lát bèn có ngay biện pháp: “Hải Ngọc, xem ra ngươi vẫn là một nam nhi đường đường, thế này đi, sáng sớm mai chính ngươi tự viết một bản tấu tạ tội trình lên xin xử lý đi. Ta sẽ đến chỗ Phí quân môn bên kia xin tha cho ngươi. Chư vị ngồi ở đây, cũng nhờ các vị liên danh bảo đảm cho Hải Ngọc cái, cầu hoàng thượng cho phép hắn lập công chuộc tội, thế nào?” Dận Chân làm như vậy vừa khiến Hải Ngọc nhận ơn của hắn, cũng không khiến người khác nắm được điểm yếu, đây cũng coi như một kế sách chu toàn.
Dận Chân đã lên tiếng thì các tướng lĩnh khác đương nhiên phải nhận lời rồi. Còn Hải Ngọc thì cảm động đến rơi nước mắt. Mặc dù chuyện bị xử lý là tránh không được, nhưng nếu đã có Phí Dương Cổ với các tướng lĩnh khác liên danh dâng tấu, tối đa cũng chỉ là cách chức tạm thời. Sau này thực sự có trận đánh, lập được công rồi thì chắc sẽ được phục chức ngay thôi.
Dận Chân lại nói: “Chư vị mặc dù không đọc sách nhiều nhưng vẫn có một câu Dận Chân xin các vị hãy nhớ kỹ: Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân (Vua không kín miệng mất ngôi, tôi không kín miệng thời rơi mất đầu)đó."
Mục Sâm với Hải Ngọc bốn mắt nhìn nhau, căn bản không biết hàm nghĩa câu này, vừa đưa mắt nhìn về phía A Sơn thì nghe Dận Chân bồi thêm một câu: “Chính là con mẹ nó phải quản chặt cái mồm này của mình đó!” Dứt lời, Dận Chân cũng vui vẻ bật cười ha ha. Đây là lần đầu tiên hắn nói tục, làm Bảo Trụ kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Ngược lại, các tướng lĩnh ở đây lại cảm thấy hết sức thoải mái. Chính vẻ nho nhã lúc nãy mới thực sự làm bọn họ khó chịu, còn câu nói tục này lại khiến bọn họ cảm thấy Dận Chân giống như người một nhà.
Dận Chân lại nói: “Tất cả mọi người đều là người dùng binh, quân nhân phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, hiểu không? Nếu thánh thượng đã hạ chỉ thành lập ra Hỏa Khí Doanh này thì hãy tuân thủ quân lệnh, ít nói nhảm thôi. Còn nữa, trong doanh trại này người ta nhìn vào quân công, nhìn vào máu, vào sẹo, không phải huyết thống. Nếu tính chuyện cao quý, các ngươi có ai so được ta? Nhưng ở đây chúng ta không bàn cái này, Dận Chân cũng giống các vị, cũng lĩnh hàm tham tướng, cùng ăn, cùng ở. Là anh hùng hay là cẩu hùng cứ nhìn xem trong chúng ta ai là người lãnh binh mạnh nhất. Về phần khẩu súng hơi bắn chim này có tác dụng hay không, năm ngày nữa, Dận Chân sẽ nói với chư vị ở trên giáo trường.” Quét mắt nhìn đám người, trong đó có kẻ trầm tư, có người gật đầu, Dận Chân không khỏi mừng thầm, trong lòng hắn nghĩ: “Tràng pháo đầu tiên trong quân doanh của ta đã thành công rồi!”
Rất nhiều năm sau này, khi những lời Dận Chân từng nói ngày hôm nay đã theo gió mà đi từ lâu, thì câu “Quân nhân phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức” lại trở thành kinh điển trong kinh điển, lưu truyền đời đời.
Chú thích:
(1) Người Mặc Giáp: thường để chỉ những người đã đầu hàng triều Thanh sau lại mặc giáp ra trận thống lĩnh bộ tộc bảo vệ biên quan, thảo phạt các nơi. Địa vị thấp hơn quân nhân, cao hơn nô lệ. Ở thời Thanh, nhiều quan viên, trọng thần phạm tội sẽ bị đày ra biên cương làm nô lệ, binh lính cho người Mặc Giáp để ổn định lòng quân.