Dịch: Tiểu Băng
Biên: Vivian Nhinhi
Khang Hi nhẹ nhàng đi vào trong phòng, Đông giai thị nằm trên giường, mặt vàng như sáp, mắt nhắm chặt, thở dồn dập. Trì Chính Tiên ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một đầu huyền tơ, đầu kia thắt trên cổ tay Đông quý phi. Trì Chính Tiên sắc mặt nghiêm túc, nín thở ngưng thần, cẩn thận bắt mạch, không hề biết Khang Hi đã tới bên cạnh. Lâm Quốc Khang thân là y chính của Thái y viện không dám lơ là, sợ Trì Chính Tiên vô lễ, mắc tội khi quân, nên khẽ ho một tiếng. Trì Chính Tiên lúc này mới thấy sau lưng mình đứng một đám người, lại thấy Khang Hi đứng ngay bên cạnh, thì hãi đến mức nhảy dựng lên, vội quỳ xuống: “Nô tài đáng chết, không biết hoàng thượng giá lâm.”
Khang Hi trừng mắt với Lâm Quốc Khang, khẽ phất tay, nói nhỏ: “Đứng lên đi, Đông quý phi thế nào?”
Trì Chính Tiên trù trừ không dám nói. Khang Hi thấy thế càng lo, im lặng một lúc, mới nói: “Ngươi mang chức trách, trẫm không trách ngươi, nhưng ngươi không được gạt trẫm.”
Trì Chính Tiên thở dài trong lòng: “Bẩm hoàng thượng, mạch của Quý chủ tử rất yếu, tâm dương đã kiệt, máu không chảy được, tình hình không tốt lắm, hơn nữa bệnh có vẻ đã có một thời gian rồi.”
Khang Hi vội hỏi: “Còn cách gì không?”
Trì Chính Tiên mặt hơi tái đi, dập đầu không ngớt: “Nô tài không dám lừa gạt hoàng thượng, nô tài chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Lời nói ngắn gọn, nhưng với Khang Hi lại như sấm sét giữa trời quang, trán nổi gân xanh, cả nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Dận Chân đứng sau lưng Khang Hi cũng đờ đẫn, hắn không ngờ mọi việc lại đến nhanh như thế.
Lâm Quốc Khang thấy hai người đều biến sắc, thì trong lòng bối rối, vội bước lên phía trước: “Vi thần xin chỉ cho phép thần với Tôn thái y tới thỉnh mạch cho Quý chủ tử, sau đó nghiên cứu phương thuốc vẹn toàn.”
Khang Hi khẽ gật đầu, đi tới giường Đông quý phi, nghiêng người ngồi xuống, tay vuốt ve khuôn mặt không còn sinh khí của Đông quý phi.
Lâm Quốc Khang không chút chần chừ, quỳ xuống, dùng ba ngón tay nhặt huyền tơ lên, nhắm mắt tập trung kiểm mạch, một hồi lâu mới đưa huyền tơ cho Tôn Gia Bình. Tôn Gia Bình xem mạch xong, mặt càng nghiêm trọng. Lâm Quốc Khang đưa mắt với hai người, ba người khom người bước sang một góc nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Khang Hi mặc kệ bọn họ, nắm chặt tay Đông quý phi, lặng lẽ nhìn bà, mắt đầy trìu mến.
Mắt Dận Chân mờ mịt, hắn chỉ thấy sợ, sợ mà không biết làm sao. Mười mấy năm nay, hắn đã quen được Đông quý phi che chở, gần như là ỷ lại. dù hắn luôn cho là mình không quan tâm, nhưng đến giờ khắc này, hắn mới thấy cái thời đại lạ lẫm này thực là cô đơn tịch mịch, nếu không có Đông quý phi quan tâm che chở như một người mẹ thì sống rất gian nan. Hắn không ngờ, hắn vẫn luôn cho mình là nam tử hán, nhưng rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một đứa bé con.
Mi mắt Đông quý phi nhúc nhích, Khang Hi siết chặt tay bà, gọi gấp: “Lâm Quốc Khanh, mau tới xem, hình như Đông quý phi tỉnh!”
Lâm Quốc Khang vội đi tới, còn định dùng huyền tơ, Khang Hi đã nói nhanh: “Dẹp thứ đó đi, trực tiếp bắt mạch, nhanh lên!”
Lâm Quốc Khang dạ một tiếng, lòng nơm nớp sợ, kéo tay áo Đông quý phi xuống hết mức, không còn nhìn thấy tí ti da thịt nào nữa, mới khẽ khàng áp hai ngón tay lên, nghe một hồi: “Vâng, mạch của Quý chủ nhân đã mạnh hơn một chút, vi thần sẽ châm cứu mấy cái, là Quý chủ nhân có thể tỉnh dậy ngay.”
Khang Hi không ngớt lời thúc giục mau thi châm. Lâm Quốc Khang đâm xuống mấy châm, Đông quý phi khẽ thở dài, chậm rãi tỉnh dậy. Khang Hi rất vui mừng.
Đông quý phi nhìn Khang Hi rất lâu, không nói tiếng nào, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt, Khang Hi đau lòng: “Nguyệt Nhi, nàng hù trẫm chết mất, thấy khá hơn chút nào không?”
Lâm Quốc Khang vội cùng hai thái y lui ra ngoài. Dận Chân không biết có nên ở lại hay không, hắn lo cho Đông quý phi, nhưng nghe thấy Khang Hi gọi cả nhũ danh của bà, thì biết hai vợ chồng có nhiều chuyện muốn nói với nhau, lúng túng đứng đờ ra, tiến thoái đều không quyết được. Đông quý phi thấy Dận Chân bối rối, thì gọi hắn tới, khẽ vuốt nếp nhăn trên áo hắn: “Chân nhi, đừng lo, ngạch nương không sao đâu, con về nghỉ trước đi, ngạch nương có chuyện muốn nói với Hoàng a mã con.”
Dận Chân dạ, lưu luyến nhìn Đông quý phi, rồi quay sang cúi chào Khang Hi, lui ra ngoài.
Đông quý phi nhìn theo Dận Chân, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp, cả nửa ngày sau mới nói: “Hoàng thượng, đã lâu lắm rồi người không còn gọi nhũ danh của nô tì, có lẽ phải hai mươi năm rồi.”
Khang Hi cười nhạt: “Nếu nàng thích, sau này ngày nào trẫm cũng gọi nàng như thế.”
Đông Giai thị đỏ mặt: “Nô tì e mình phúc mỏng, sau này không còn nghe được rồi.”
Khang Hi vội che miệng bà: “Trẫm không cho nàng nói như vậy, nàng phải vĩnh viễn đi theo hầu hạ trẫm, trẫm là thiên tử, lời trẫm nói ra là thánh chỉ, nàng phải nghe theo, hiểu chưa?”
Đông giai thị cười khẽ, nói nhỏ: “Nô tì cũng đâu muốn không ở chung với hoàng thượng, nhưng bệnh của nô tì, nô tì tự biết.”
Khang Hi tâm như đao cắt, cố gắng không để giọng nói của mình thay đổi: “Thái y đã xem mạch cho nàng, nói chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, thì sẽ không sao cả.”
Đông quý phi cười gượng: “Tứ a ca cũng nói như vậy. Nó là đứa bé có hiếu, sợ làm ngạch nương nó lo. Nhưng mà, cơ thể của mình, nô tì đương nhiên rõ. Thời gian của nô tì không còn nhiều nữa. Nô tì có một việc, xin hoàng thượng nhất định đồng ý với nô tì.”
Khang Hi vén tóc cho Đông giai thị: “Nàng cứ nói, trẫm đều đồng ý với nàng.”
“Hoàng thượng, nô tì muốn cầu hoàng thượng, sau khi nô tì đi rồi, xin hoàng thượng hãy chăm sóc tốt cho Tứ a ca.”
Khang Hi thấy hơi khó chịu. Ông biết Đông quý phi luôn coi Dận Chân như con ruột của mình, còn muốn đưa Dận Chân lên làm thái tử, khổ là mình vừa mới hứa, nhưng nếu làm theo không khỏi có chút khó khăn, nghĩ nghĩ, trả lời: “Trẫm sẽ đối xử tử tế với Tứ a ca.”
Đông quý phi là người thông minh, nghe câu trả lời, là hiểu Khang Hi đang cố kị cái gì, chỉ nói: “Ý nô tì là, mỗi khi hoàng thượng muốn phong thưởng gì cho Tứ a ca, xin người thận trọng, nếu được, sau này đừng phong thêm cái gì cho nó nữa.”
Khang Hi sững người, hỏi lại: “Nguyệt Nhi nàng mới nói gì? Không phong gì cho Dận Chân?”