Trở Về Đời Thanh

Chương 45: Phiền toái (5)




Dịch giả: todryan

"Ngài không nói, chúng ta quả thật không biết, ngài biết đấy, chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, không bàn luận quốc sự."

Chưởng quỹ trong lòng hiểu rõ, cái tên Sử gia này giữa ban ngày rõ ràng cố ý đến đây để gây chuyện, cho nên nào dám qua loa tiếp chuyện của y, đành phải cẩn thận từng chút một mà trả lời.

"Ây da, vậy để ta nói cho các ngươi rõ một chút, đây chính là chuyện trọng đại của ta, sao các ngươi có thể không quan tâm được? Quân Mông Cổ đã bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả Cát Nhĩ Đan cũng bị giết, ngươi có biết không?" Sử gia liếc xéo qua chưởng quỹ nói.

“Đúng ạ đúng ạ, Sử gia ngài nói đúng lắm." Chưởng quỹ tựa như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu .

"Đừng cho rằng ta giả bộ tới đây để lừa đảo, biết tại sao gia gia của ngươi hôm nay tới không ?" Sử gia lại hỏi .

"Ngài đương nhiên là tới đây để chiếu cố tiểu điếm buôn bán làm ăn, tiểu điếm cảm thấy rất vinh dự, rất hãnh diện." Chưởng quỹ cũng là người khôn khéo, biết rõ ý đồ của tên Sử gia này hôm nay tới đây để tiếp cận mình để đòi hỏi thì chẳng còn mục đích nào nữa.

"Khá lắm, ngươi thông minh đấy! Gia gia ngươi hôm nay tới đây chính là để chiếu cố ngươi làm ăn buôn bán. Một lát nữa thì bên kia có trò hay xuất hiện, mấy người huynh đệ của ta tới, tuy là đao phủ nhưng rất đáng tin tưởng, ta sẽ dẫn bọn hắn cùng một chỗ tới Thịnh Hương cư của nhà ngươi uống rượu. Thế nào, vẻ vang cho kẻ hèn này chứ?"

Chưởng quỹ nghe xong lòng cũng xoắn hết cả lại, đây là nơi làm ăn buôn bán nha, nếu có đao phủ xuất hiện, không phải là dọa sợ toàn bộ khách nhân nơi đây chạy mất sao? Huống hồ, từ nay về sau cái tiểu điếm này sẽ dính vận đen, còn có ai dám đi vào ăn cơm nữa chứ? Chưởng quỹ vội vàng cầu xin: "Sử gia, xin ngài khoan dung cho, các ngài đều là quan lớn, nơi này vừa nhỏ lại còn khó coi, ăn ở đây chỉ làm ủy khuất cho ngài thôi."

Sử gia nghe xong mặt liền trầm xuống, nói: "Ngươi nói lời này là có ý gì, ngươi muốn gây chuyện với ta sao?"

Chưởng quỹ sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng giải thích:

"Tiểu nhân không có ý đấy, mấy vị gia gia ra sức tiêu diệt giặc Mông Cổ, Sử gia, ngài nói, tiểu điếm làm sao để đền đáp ?"

Sử gia vui vẻ trở lại, nói: "Tốt, lời này còn nghe được. Như vậy đi, giao ra hai trăm lượng bạc trắng, để ta mời hai vị kia huynh đệ đến địa phương khác mở tiệc để tránh làm phiền tới tiểu điếm của nhà ngươi, mấy người chúng ta cũng sẽ nhớ kỹ tấm lòng của chưởng quỹ."

"Hai trăm lượng !" Chưởng quỹ mồ hôi lạnh lập tức đã rơi xuống. Giọng năn nỉ của hắn chẳng khác khóc là bao, nức nở năn nỉ nói: "Sử gia, Thịnh Hương cư chỉ là tiểu điếm thôi, hai trăm lượng bạc trắng, thật sự tiểu điếm thật là không bỏ ra nổi a."

"Phi" Tên Sử gia nhổ một bãi nước bọt lên mặt người chưởng quỹ sau đó gắt một cái, nói: "Ta đang nể mặt ngươi đấy, đừng tưởng cấp cho nhà ngươi một chút mặt mũi mà có thể lên mặt nhé, coi chừng ông đây đập nát biển quán nhà ngươi ."

Chưởng quỹ không dám lau, chỉ là vẻ mặt cầu xin, còn muốn năn nỉ tiếp, chợt nghe bên trong phòng, một giọng nói lạnh lùng cất lên: "Thật là vô lại, khi dễ người ta cũng phải có cái giới hạn đi. "

Sử gia nghe vậy, lánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy góc Tây Nam có một người đứng lên, nhìn tuổi tác không quá bốn mươi, mặc ngoại bào bằng bông màu xanh ngọc, sau lưng đeo một cái danh bài ba đồ lỗ(1), đầu đội mũ nhất thống khảm bích ngọc, đang lạnh lùng nhìn hắn. Sử gia quan sát từ trên xuống dưới, đoán không ra người kia là quan hay là dân, nhìn qua cũng có vài phần như là gian thương. Vì vậy liền lớn tiếng cười nói: "Ngươi là cái thá gì? Dám to miệng trước mặt gia gia ngươi sao? Ta vô lại đấy thì làm sao nào? Có giỏi thì ngươi tới đây mà nói nhảm."

Người nọ khóe miệng giật giật, giống như là muốn nhấn chặt cơn tức giận trong lòng, nói: "Nơi này là đất dưới chân thiên tử, há để cho ngươi giương oai tác quái sao? Quốc pháp uy nghiêm, ngươi dám không nghe ? Ngươi cũng đã biết quan lại nha môn như nước với lửa, chính là vì có những loại người vô lại như bọn ngươi làm ra đấy !"

"Ha ha" Sử gia cười càng thêm láo xược. Dận Chân chỉ nghe thôi mà cũng bực tức trong lòng. Hắn vốn không muốn quản những thứ chuyện nhàn rỗi như thế này , huống chi hiện tại hắn chỉ một lòng suy nghĩ làm cách nào để Đới Đạc quy phục dưới trướng mình. Nhưng là cái tên Sử gia này thực sự quá làm càn, dĩ nhiên Dận Chân nhịn không nổi nữa. Hắn quay đầu nhìn sang Niên Canh Nghiêu, phát hiện mặt hắn cũng đang đỏ lên, bên cạnh Đới Đạc cũng đã ngừng đũa. Dận Chân ngẫm nghĩ , thấp giọng phân phó Bảo Trụ cùng Ba Đặc Nhĩ nói: "Trước tiên đừng manh động, nhìn tình thế phát triển một chút rồi nói sau." Hai người "Dạ" một tiếng, liền không nói nữa. Dận Chân vỗ vỗ bả vai của Niên Canh Nghiêu, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

Sử gia cười một hồi, nói: "Sử gia ta sống đến bây giờ, thật vẫn chưa thấy qua tên nào dám lấy nha môn ra quản lý ta. Dưới chân thiên tử thì sao? Vương pháp thì như thế nào? Sử gia ta chính là vương pháp đấy!"

"Nghe khẩu khí của ngươi, là người Mãn?" Người kia hỏi .

"Đúng vậy! Sử gia ta là người dưới Tương Hoàng Kỳ đấy, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng là người Mãn." Sử gia hỏi lại .

Người nọ lắc đầu, tên Sử gia càng thêm càn rỡ, cười nói: "Như thế nào? Sợ rồi sao? Còn cùng gia gia ngươi nói tới nha môn, vương pháp. Nói cho ngươi biết, đừng dùng nha môn ở trước mặt ta, ngươi là người Hán, đứng trước mặt ta chỉ là một con chó mà thôi, hôm nay rõ ràng ở trước mặt ta nói này nói kia, ngươi hãy ngoan ngoãn chui qua hang ta mà đi, sau đấy lại dập đầu ba cái, ta đây sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ đánh ngươi tới mặt mũi nở hoa !"

Người nọ vỗ bàn "Ba " một tiếng, cả giận nói: "Làm càn ! Ta cũng không tin hôm nay ngay cả vương pháp cũng không trị được ngươi ." Dứt lời , hướng Tử Cấm thành chắp tay nói: "Ta là tiến sĩ thứ mười bốn dưới trướng Khang Hi, được đương kim thiên tử đích thân sắc phong Tứ phẩm Phụng Thiên phủ thừa, hôm nay liền thay mặt hoàng thượng quản giáo cái tên vô lại người Mãn nhà ngươi một chút!"

Sử gia mới đầu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười như điên, nói: "Ta chẳng biết đó là cái thứ gì, quan Tứ phẩm, ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, coi như là quan ấn đường của Thuận Thiên phủ đứng trước mặt ta thì như thế nào? Trong kinh thành, quan Tứ phẩm đầy rẫy như cái hốt rác đấy! Ngay cả tên giữ cửa trong nhà của ta cũng không them cái chức Tứ phẩm ấy đấy !"

Sau đó, lại càng miệt thị, khiến người của Phụng Thiên phủ kia càng tức giận tới sắc mặt trắng bệch .

Dận Chân mắt thấy cái tên kia càng nói càng không ra gì, liền đưa mắt liếc ra lệnh cho Bảo Trụ tiến lên, Bảo Trụ sớm nhịn không nổi, Dận Chân vừa chắp tay, hắn liền cất bước liền đi lên phía trước, tên Sử gia kia cũng có chút cảnh giác, thấy tình hình không đúng, liền duỗi tay áo, xuất ra một thanh đoản đao, phất tay cầm lấy. Bảo Trụ đường đường là cao thủ trong số thị vệ quân, tay trái ghì đầu hắn một cái, tay phải duỗi ra, lập tức liền đem các đốt ngón tay phải của tên họ Sử vô lại kia gỡ ra, đồng thời khiến cho đùi phải của hắn vấp một cái, đánh ngã tên Sử gia kia .

Lần này tên chưởng quỹ thực sự sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thở dài với Bảo Trụ: "Huynh đệ mau dừng tay lại đi. Nếu không là huynh đệ sẽ không thể rời khỏi tiểu điếm này đâu."

Dận Chân thấy vậy có chút buồn cười, nói với chưởng quỹ: "Đừng lo, có phủ thừa đại nhân làm chủ cho ngươi, có cái gì phải sợ ."

Chưởng quỹ vẻ mặt cầu xin, đi tới bên cạnh Dận Chân nhỏ giọng nói: "Vị tiểu ca này, là cậu không biết, vị Sử gia này lai lịch lớn tới mức nào đâu, là môn đồ của Khang Thân Vương. Nếu bị trách tội, tiểu nhân đảm đương không nổi a."

Dận Chân nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, tên Sử gia này lại là môn đồ của Khang Thân Vương. Đúng lúc này, tên Sử gia lớn tiếng kêu lên:

"Các ngươi đám này t*ng trùng lên não này, lại dám đánh ta, biết ta là ai không? Ta là người của Khang Thân Vương phủ đấy!"

Dận Chân trong lòng càng thêm chán ghét, đối với Bảo Trụ nói: "Làm cho tiểu tử kia câm miệng, phì phì, thật là làm mất mặt Khang Thân Vương."

Bảo Trụ lên tiếng, tay trái thuận thế đánh ra một chưởng, tát thẳng lên mặt của tên họ Sử, tên kia hét thảm một tiếng giống như tiếng heo, miệng lập tức sưng lên một cục, há mồm nhổ ra một đống bọt máu, bên trong còn rơi rớt hai cái răng hàm.

Bảo Trụ cười lạnh một tiếng, nói: "Bảo ngươi câm miệng đi tên ti tiện kia."
(1) Ba đồ lỗ: một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.