Trở Về Đời Thanh

Chương 18: Săn bắn (2)




Chỉ nghe "Đoàng!" một tiếng, Dận Chân đã cảm thấy cánh tay chấn động kịch liệt, sức giật làm cánh tay của hắn chấn động tới đau nhức, suýt chút nữa thì đứng không vững. Lại nhìn đến cọc gỗ phía trước, bởi vì hắn ngắm bắn tương đối thấp nên viên đạn nằm ở giữa đỉnh cọc gỗ cao hơn một mét, đục thành một cái lỗ hổng tung tóe. Dận Chân thoáng tính toán một cái đã đại khái đoán được quỹ đạo đường đạn. Trong lòng tự nhủ, đã có một chiêu này rồi thì trong lần săn bắn này sẽ phải bộc lộ chút tài năng rồi.

Ngày hôm sau, Dận Chân đúng giờ đi vào Nam Thư Phòng, hôm nay cùng với thầy Cố Bát Đại học "Tư Trì Thông Giám", đọc được một lát, Cố Bát Đại như có điều suy nghĩ mà ngừng lại, Dận Chân hơi tò mò, vị sư phụ này cho tới bây giờ đều rất nghiêm khắc, rất ít khi thất thần, tưởng rằng vừa rồi lúc mình đọc sách trả bài có vấn đề nên hỏi: "Sư phụ, con có chỗ nào làm chưa tốt ạ? Sư phụ cứ trách cứ con đi!" Cố Bát Đại cười cười: "Tứ Hoàng tử học rất khá, giải thích cũng rất chính xác, chỉ là ta đột nhiên lại nghĩ đến một bài thơ, bây giờ muốn cùng bình phẩm với Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng tử phải cẩn thận nghe kĩ nhé!" Dứt lời liền rung đùi đắc ý, bắt đầu ngâm thơ:

"Trú lậu hi văn tử mạch trường

Phi phi tế vũ quá nam trang

Vân phi ngự uyển thu hoa thấp

Phong đáo hồng môn dã thảo hương

Ngọc liễn diêu lâm bình điện khoát

Vũ kỳ cận bàng viễn lâm dương

Sơ tình thiểu khoảnh bố vi liệp

Hảo sấn thanh lương dược túc sương." (1)

Mới đầu vừa nghe, Dận Chân cảm thấy rất là khó hiểu, nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cố Bát Đại ngâm xong, hơi dừng một chút, hỏi: "Tứ Hoàng tử có hiểu rõ trong thơ đang nói đến những cái gì không?"

Dận Chân "ha ha" cười hai tiếng, cũng không trả lời, chỉ là cung kính khoanh tay một cái với Cố Bát Đại, Cố Bát Đại vuốt râu, nghi hoặc hỏi lại: "Tứ Hoàng tử đột nhiên hành lễ là vì chuyện gì?"

Dận Chân nói: "Sư phụ khổ tâm dạy bảo Dận Chân, đây là chuyện Dận Chân phải làm. Dận Chân nghe ý thơ, phỏng đoán bài thơ này hẳn là do Hoàng A Mã trên đường đi săn ngẫu hứng xuất khẩu thành thơ. Hoàng A Mã lúc ấy hăng hái giục ngựa giương roi, rong ruổi khắp đất trời rộng lớn, đấy mới có một câu: "hảo sấn thanh lương dược túc sương" (2) này, sư phụ, không biết Dận Chân nói có đúng hay không?"

Cố Bát Đại nhìn Dận Chân tán thưởng: "Tứ Hoàng tử quả nhiên thông minh hơn người, vậy ngài nói xem, vì sao ta lại ngâm thủ thơ đó của Hoàng Thượng vào lúc này?"

Trong lòng Dận Chân thầm nhủ: "Cái này mà còn phải hỏi à, bảo ta đọc để đi tâng bốc lão gia tử chứ còn gì nữa. Ta có được tặng thưởng, thì Khang Hi - vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này của ta có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nhất định là do ông thầy nhà ngươi dạy, tất nhiên ngươi sẽ được nhận không ít thứ tốt đi, quả không hổ văn nhân, chuyện tính toán này còn rất tinh đấy!"

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Sư phụ dạy Dận Chân có thể lĩnh ngộ một điều: Hoàng A Mã muốn các thần tử không được quên rằng dòng họ Ái Tân Giác La chúng ta giành được thiên hạ từ trên lưng ngựa, làm người không được quên nguồn cội, cho nên phải dùng săn bắn làm phương thức kế tục truyền thống của người Mãn chúng ta!"

"Nói rất hay!" Cố Bát Đại lớn tiếng khen ngợi, sau đó lại bổ sung một câu: "Tứ hoàng tử, trong tiệc săn bắn tối nay, nếu có hội có thể đọc ra bài thơ này, Hoàng Thượng nhất định sẽ rất vui mừng!"

Dận Chân gật đầu, nói: "Dận Chân nhớ rồi, đa tạ sư phụ đã đề điểm!" Hai thầy trò ngầm hiểu ý lẫn nhau, cùng vỗ tay cười to.

Ngày thứ ba, là ngày xuất phát đến Nam Sơn cho cuộc săn bắn mùa thu. Một đoàn người quy mô lớn tới mấy ngàn, đội ngũ vô cùng hoành tráng.

Khu vực săn bắn ở Nam Sơn, phía đông là dãy đồi núi lớn, nhiều bụi cỏ, lại có sông ngòi chẳng chịt, cỏ cây phong phú, bởi vậy các loại dã thú rất thích tụ tập ở đây, là một địa điểm săn bắt có thể nói là tuyệt hảo.

Trước lúc đi săn, trong kỳ doanh sẽ có một vài tên lính đội đầu hươu, người mặc da hươu, thổi sáo mộc bắt chước tiếng hươu kêu, dụ đàn hươu tới, lại có binh lính khác, nhanh chóng thúc ngực thổi kèn, xua dã thú đến bãi săn trong cung để Khang Hi cùng đám vương công đại thần vây bắt. Ngũ sắc tinh kì bay phấp phới trong gió, đội ngũ đi săn chia ra mấy đường, như rồng cuộn hổ ngồi tạo thành đội hình hình quạt tiến vào lãnh thổ Nam Sơn rộng lớn.

Một lá cờ màu xanh cực lớn bay phấp phới phía trước dẫn đường. Trước lá cờ, Hoàng đế Khang Hi mặc nhung trang, đầu đội kim khôi, lưng đeo hộp đựng mũi tên, trên đó có gắn lông đuôi chim nhạn, cưỡi trên một con thần mã, khắp mình con ngựa này đều được trang trí, trên đầu có một khối bạch ngọc, tai như truc phê (3), mắt như huyền linh (4), chạy như bay. Mục Tử Húc - ngự tiền nhất đẳng thị vệ, ra roi thúc ngựa muốn vượt qua Hoàng Thượng, nhưng lại không sao vượt nổi. Đại học sĩ Tác Ngạch Đồ, Thượng thư Binh Bộ Minh Châu, Thượng thư Hình Bộ Mạc Lạc đợi Khang Hi xuất phát một khoảng tương đương đường bay một mũi tên mới bắt đầu vung roi thúc ngựa chạy theo.

Người lọt lại tận phía sau chính là Cao Sĩ Kỳ - Thiếu chiêm sự tứ phẩm mới vào Thư Phòng không lâu. Không biết là bởi vì ngựa của hắn không tốt hay là kỹ thuật cưỡi ngựa không lành mà chỉ thấy vị nổi tiếng về tài học xuất chúng này nhanh chóng bị con súc sinh kia giày vò đến vò đầu bứt tay, thúc thủ vô sách. Khang Hi cười một tiếng, quay đầu lại, bốn vị hoàng tử theo thứ tự đã tập trung ở sau lưng, trưởng tư Dận Đề, Thái tử (thứ tử) Dận Nhưng, Tam tử Dận Chỉ, tứ tử Dận Chân, người nào cũng y phục chỉnh tề, an ổn cưỡi trên lưng ngựa, cũng có chút phong thái. Dận Chân cưỡi trên con "Truy Phong" không khỏi dương dương đắc ý... Khang Hi chú ý nhìn hắn, thân hình bé nhỏ ngồi trên một con ngựa cao lớn, bộ dáng vì dáng người thấp bé nên phải cố lắm mới có thể với đến bàn đạp này khiến Khang Hi không khỏi cười ra tiếng, nhận ra mình có chút thất thố thì vội vàng dùng tay che lại.

Đội ngũ đi săn bắt đầu dần dần siết chặt vòng vây.

Hoàng đế Khang Hi đang phi nhanh trên lưng ngựa thấy vòng vây càng lúc càng nhỏ, vòng tay ra sau lưng rút ra một mũi tên lắp vào cung, mắt thấy một bóng lóe lên trước mắt, Khang Hi chẳng hề do dự, giương cung liền bắn, chỉ thấy "Vèo!" một tiếng, một con hươu sao liền ngã xuống bụi cỏ xanh, cái lông đuôi chim nhạn run bần bật ở đầu mũi tên lập tức bị máu nhuộm đỏ.

Khang Hi liên tiếp giương cung, liên tục nạp tên, đến lúc mũi tên cuối cùng trong hộp được hắn bắn ra thì con hươu thứ hai mươi đã ngã xuống.

Chư vị thân vương như Phúc Toàn, Sách Ngạch Đồ, Minh Châu cùng với những binh lính Mãn Châu, người người anh dũng, vừa giương cung bắn tên lập tức nào là hươu sao, cáo, thỏ nhao nhao ngã xuống trong vòng vây.

Đại Hoàng tử kéo cung bắn về phía một con thỏ rừng, không ngờ mũi tên lại rơi xuống đất ngay sau lưng con thỏ. Thỏ rừng quay đầu lại nhìn đại hoàng tử một cái, nhanh chóng nhảy mấy bước mà tháo chạy. Cảnh tượng này đúng lúc bị Khang Hi đang ở gần đó bắt gặp, đại hoàng tử chợt cảm thấy trên mặt nóng như thiêu như đốt.

Dận Chân ở bên cạnh nhìn thấy, không khỏi cười thầm, cũng không dám để Đại hoàng tử phát hiện, kéo ngựa, xoay người rời đi.

=====================

Chú thích:

(1) Bài thơ Khang Hi làm trong lần săn bắn ở Nam Uyển, cơ bản bài này chưa thấy có ai dịch, mà khó nhằn, hôm nào lại nhờ cao thủ BNS dịch vậy...

(2) câu này có nghĩa là: "Con ngựa túc sương rong ruổi trong không gian thoáng đãng, không khí mát lạnh trong lành mà thích chí nhảy chồm lên."

(3)Tai như trúc phê: Nghĩa là tai con ngựa như ống trúc bị gọt ngiêng, nhỏ, sắc, là ngựa tốt.

(4) Mắt như huyền linh: tả con mắt của tuấn mã.