Đại a ca kéo Dận Chỉ đang khóc thút thít tới một bên, thấp giọng phân phó vài câu, Dận Chỉ sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt nhưng không có lên tiếng. Dận Chân đối với ba tên bắt đầu có mưu đồ bí mật đã có chú ý tới, nhưng y vẫn giả vờ không biết, tiếp tục giữ bộ dáng ngẩn người ra, trong đáy lòng liền bắt đầu âm thầm tính toán.
Rất rõ ràng, ba người này nhất định đang tính bày ra trò gì đó, đoán không chừng rất bất lợi với chính mình, nếu không thì sẽ không quay lưng với mình như vậy. Khả năng lớn nhất là để cho mình gánh lấy cục oan ức này, quan trọng hơn, chịu tiếng xấu thay kẻ khác có khả năng mang đến hậu quả gì cho mình, bị Hoàng a mã xử phạt một trận là không tránh khỏi rồi.
Nếu cố biện bạch, tuy có khả năng sẽ tránh được một kiếp nhưng bởi vậy mà càng đắc tội thêm với ba vị đại ca thì thời gian sống kế tiếp của hắn sẽ không khá nổi, hơn nữa sẽ không thể đoạt được ấn tượng gì tốt từ Khang Hi. Nhưng nếu như mình không biện bạch, yên lặng thừa nhận, đồng thời nghĩ biện pháp cho Hoàng a mã biết mình bị ủy khuất, vậy thì cục diện sẽ khác a. Đầu tiên, Hoàng Đế tất nhiên sẽ cảm thấy mình hiểu rõ được tình nghĩa thủ túc huynh đệ, làm một cái đã chiếm được tiên cơ; kế đến, lại có thể làm rõ ra ba tên kia vì trốn tránh trách nhiệm mà không từ thủ đoạn, tại trước mặt Khang Hi dĩ nhiên sẽ mất hết điểm. Khó xử nhất ở chỗ là làm thế nào để tránh được cái phong hiểm gọi là “Khi quân”, tự đánh giá như vầy thật tốn sức.
Đang ra sức nghĩ ngợi, chợt nghe thấy ngoài hiên truyền báo:
-Hoàng Thượng giá lâm.
Bốn người lập tức theo quy cỷ quỳ xuống, một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra.
Thái giảm quản sự vén rèm lên, Khang Hi vừa đi vào liền phát hiện những mảnh vỡ ngọc linh chi đang vương vãi trên đất, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm lên…, bộ dáng như sắp nổi trân lôi đình. Thái Tử vốn đang vụng trộm nhìn xem sắc mặt của Khang Hi, lúc này sợ tới mức cơ hồ không dám ngẩng đầu lên.
Khang Hi lạnh lùng nói:
-Là ai làm?
Nhất thời không người nào đáp lại.
Thanh âm của Khang Hi càng âm lãnh:
-Như thế nào, dám làm không dám chịu à? Tử tôn của Ái Tân Giác La ta, sao lại có kẻ hèn nhát như vậy được?
Thái Tử nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua vẻ tức giận của Khang Hi, vừa vặn cùng Khang Hi đối mặt một cái.
Khang Hi nhìn chằm chằm vào Thái Tử, hỏi:
-Ngươi là Thái Tử, ngươi nói đi.
Thái Tử do dự một chút, ngập ngừng nói:
-Là Tứ a ca, Hoàng a mã, Tứ a ca tuổi còn nhỏ, đùa giỡn hơi quá, vừa rồi muốn cầm để nhìn rõ vật mới lạ nhưng đã vô ý làm rơi vỡ ngọc linh chi tiến cống, Hoàng a mã, nhi thần cầu xin người khai ân, Tứ đệ chỉ là nhất thời ham chơi mới gây ra đại họa thôi ạ.
Đại a ca lê tiếng phụ họa theo:
-Hoàng a mã, nhi thần cũng có ý nghĩ như vậy, lúc này xin người tạm tha cho Tứ đệ. Đám nhi thần vừa rồi cũng là lo giữ gìn chút ý tứ của Tứ đệ, mới không kịp thời bẩm báo cho Hoàng a mã, đám nhi thần biết tội rồi ạ.
Nói xong nhìn thoáng qua Tam a ca Dận Chỉ, Dận Chỉ nhìn hai vị a ca một cái, do dự một chút vẫn không nói gì.
Dận Chân trong lòng tự nhủ: “Hai tên này thật là độc ác, bị cục gạch đen này nện vào, không chỉ có bản thân mình bị đá ra ngoài, mà còn ở trước mặt Khang Hi bị một cái ấn tượng xấu nữa”
Khang Hi chau mày, nhìn chằm chằm vào Dận Chân, nói:
-Dận Chân, thật sự là ngươi à? Vì cái gì mà vừa rồi không chịu thừa nhận?
Trong lòng Dận Chân biết lúc này có nói cái gì thì cũng đều là sai hết, dứt khoát phải nói năng thận trọng, đành phải hướng về phía Khang Hi nặng nề dập đầu mấy cái.
Trong nội tâm Khang Hi càng tức giận hơn, khiển trách:
-Bình thường thấy ngươi còn biết tính toán lễ nghĩa, lại không rõ ngươi là một kẻ bất trị, những điều sư phó giáo huấn ngươi đều chạy vào hết bụng chó rồi à?( ax, vua gì chửi dã man vậy). Làm rơi đồ vật, đã phạm vào lỗi cần phải gánh lấy trách nhiệm mà lĩnh phạt, đây không tính là lỗi nặng, nhưng mà đối với lễ quân phụ không tuân theo, cái này là một sai lầm lớn!
Dận Chân nào không biết lý, chỉ có thể dập đầu tạ tội, nói:
-Nhi thần biết sai, thỉnh Hoàng a mã trách phạt thật nặng.
Nghe nói như vậy, nộ khí của Khang Hi hơi trùng xuống, mà người khởi xướng việc này là Thái Tử và Đại a ca cũng âm thầm thở ra một hơi.
Khang Hi suy nghĩ một chút, nói:
-Niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, trẫm cũng không trách cứ nặng, nhưng lần này cần phải cho ngươi một bài học để cho ngươi nhớ thật lâu, như vầy đi, tự thân đi đến sân nhỏ trong viện tử, nói cho Vũ Đan là trẫm muốn hắn đánh thật mạnh vào mông ngươi hai mươi roi.
Dận Chân liền run mình một cái, trong nội tâm âm thầm kêu khổ, nhưng còn phải dựa theo lễ nghi mà bái tạ:
-Nhi thần tạ ơn Hoàng a mã ân điển.
Rồi đứng dậy, lướt ánh mắt tràn ngập “ai oán” nhìn thoáng qua Tam a ca, hơn nữa còn đặc biệt làm lộ ra vẻ hiển hách hơn. Đây chính là điểm trọng yếu đầu tiên mà hắn đang khổ công khổ sức diễn hoặc uổng phí hết thảy, nếu như Khang Hi có chú ý tới, lại thêm Tam a ca trước kia có phản ứng không bình thường. Có khả năng Khang Hi sẽ nghi ngờ, nếu như y hỏi rõ Tam a ca, thì hai bên sẽ có hi vọng hòa nhau. Quả nhiên, hắn chú ý thấy Khang Hi nhíu mày một chút.
Đi vào trong sân, trông thấy Vũ Đan, Dận Chân thành thật nói:
-Vũ quân môn, ta vừa rồi đã phạm một sai lầm lớn, Hoàng a mã cho ta đến chỗ ngài để lĩnh hai mươi roi, Hoàng a mã còn phân phó là muốn đánh thật nặng,
Vũ Đan không dám lãnh đạm, chắp tay hướng về phía thư phòng, nói:
-Nô tài lĩnh chỉ.
Tiếp lấy với đôi mắt mang một chút đồng tình, nói:
-Tứ a ca, nô tài xin phép đắc tội, thỉnh Tứ a ca cởi áo ngoài ra.
Dận Chân đem áo ngoài, áo mãng bào cởi ra, chỉ còn mỗi tiểu y màu trắng bên trong, mặt hướng về phía thư phòng quỳ xuống.
Vũ Đan đi đến nơi khác cầm lấy cây roi, gã cố ý lấy một cây roi dây nhỏ, dù sao vị trước mắt này chính là hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng, một thân kim chi ngọc diệp, là ái tử của Đông Quý Phi, tuy nói phải đánh thật nặng vào mông nhưng đối với một đứa trẻ tuổi nhỏ như vậy, da thịt lại non mềm, thật sự nếu bị thương thì Hoàng Đế cũng không tha cho mình được. Đứng sau lưng Dận Chân, Vũ Đan thấp giọng nói một câu:
-Đắc tội.
Sau đó vung cây bằng dây thừng lên, đánh xuống dưới.
Dận Chân cắn răng, không để cho bản thân kêu ra tiếng nào cả, mỗi một roi đều giống như đao cắt lửa đốt, hắn rõ ràng cảm giác được làn da trên lưng đang rách toạt ra.
Khang Hi ngồi bên trong đã chú ý lắng nghe đến, nhưng mà ngoại trừ tiếng cây roi vung lên không vun vút ra không còn âm thanh nào khác, khiến y hết sức kinh ngạc. Thậm chí còn tưởng rằng Vũ Đan đang cố ý diễn trò, nhưng y biết rõ Vũ Đan một lòng trung thành, nên không có khả năng giả bộ, vì vậy hơi ngó qua màn cửa, chứng kiến Vũ Đan xác thực đang chấp hành theo đúng mệnh lệnh của mình không hơn cũng không kém. Mà Dận Chân, thân thể vẫn giữ thẳng tắp, trên mặt nước mắt đang chảy dài xuống, nhưng nhìn vào thần sắc thấy có vẻ như bị một ủy khuất rất lớn nào đó.
Vũ Đan cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, gã không nghĩ là cái tên tiểu bất điểm(1) này cư nhiên lại kiên cường đến vậy, tuy hai mươi roi này đánh vào, mình có chút hạ thủ lưu tình, nhưng trên lưng của Dận Chân da thịt vẫn tróc bong cả ra đó thôi, tiểu y thì đã bị cây roi đánh nát ra hết rồi. Thụ hình hoàn tất xong, Dận Chân hướng về phía thư phòng nghiêng ngã khấu đầu, nói:
-Nhi thần lĩnh phạt hoàn tất.
Cuối cùng chống đỡ hết nổi liền ngất đi.
(1): tiểu tử ngoan cố.
Vũ Đan thấp giọng nói một câu:
-Vậy mới là một hảo nam nhi chứ.
Một mặt liền nhanh chóng ôm lấy Dận Chân di vào thư phòng để giao chỉ.(2)
(2): bàn giao lại thánh chỉ.
Khang Hi nhìn vẻ mặt đang tái nhợt trong ngực của Vũ Đan, dĩ nhiên là Dận Chân đang bất tỉnh, dặn dò:
-Ngươi đi đem hắn về chỗ của Đông Phi, tìm thái y xem qua một cái.
Vũ Đan vâng một tiếng, vội vàng ôm Dận Chân đi ra ngoài.
Khang Hi nhìn vào Tam a ca Dận Chỉ có phần thâm ý, Tam a ca ánh mắt chớp nháy, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt của Khang Hi. Trong nội tâm của Khang Hi liền tràn đầy nghi ngờ, nhưng lại không thể lập tức hỏi liền, đành phải phất tay ra, cho phép ba huynh đệ lui xuống. Vốn chuẩn bị cho tốt lần tế điện Phụng Tiên này để răn dạy sự tình cho đám nhi tử, vậy mà phải gác lại một bên.