Chương 972
Sư Tử Hà Đông khẽ cười gật đầu nói: “Phạt mấy người cái gì được đây? Thế này đi, phạt mấy người phải chết thì thế nào, ha ha ha, người đâu, lôi ra ngoài chôn xuống làm phân bón cho hoa!”
“Sư Gia, Sư Gia xin tha mạng!”
Hai cậu thanh niên trẻ tuổi dập đầu cầu xin, thế nhưng vẫn bị mấy người đàn ông cao to kéo ra ngoài, chỉ còn nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng truyền vào bên trong.
Hai mạng người bị bóp chết dễ dàng như hai con kiến chỉ trong nháy mắt.
Có điều những chàng trai anh tuấn đang quỳ bên dưới kia dường như đã quá quen với chuyện này, ở nơi này, Sư Gia chính là thượng đế, thượng đế lấy đi mấy mạng người không tính là chuyện kinh thiên động địa gì đúng không?
“Hôm nay đến đây thôi, tới tìm quản gia mà lĩnh thưởng, người nào cũng có phần”.
Sư Tử Hà Đông vẫn luôn vung tay rất hào phóng, đặc biệt là đối với mấy gã đàn ông đẹp trai này, phần thưởng của ông ta không phải chỉ là mấy nghìn tệ mà chính là châu báu, hoàng kim, ngọc quý.
“Cảm ơn Sư Gia!”
Cả đám đàn ông đẹp trai vội vàng kích động nói cảm ơn, sau đó đứng dậy hành lễ tập thể rồi nhẹ nhàng đi tìm quản gia để lĩnh thưởng.
Thế nhưng trên đất vẫn có một người quỳ đó không chịu đứng dậy.
“Cậu không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Sư Tử Hà Đông trừng mắt nhìn người này rồi nói.
Người này đẹp trai anh tuấn, làn da trắng bóc, lông mày lưỡi mác sáng sủa, cả người ngập tràn một loại hơi thở u ám mà hiền hoà, dù ở trong đám đàn ông đẹp trai ban nãy thì cũng tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
Chỉ có điều biểu cảm của cậu ta thoạt nhìn vô cùng uể oải, trong mắt ngập tràn vẻ thất vọng và ai oán giống như một cái xác không hồn đã mất đi sức sống.
Không ai ngờ được rằng vào không lâu trước đây, người này vẫn là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, Lưu Tử Phong!
“Sư Gia, em muốn hỏi về điều mà em đã đề cập trước đây …”
Lưu Tử Phong nói một cách thận trọng, trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không hề có chút khí chất cao ngạo, độc đoán nào.
Giống như một nô lệ nói chuyện với chủ nhân của mình vậy.
Tuy nhiên, trên thực tế, Lưu Tử Phong lúc này thậm chí còn không phải nô lệ trước mặt Sư Tử Hà Đông, nhiều nhất cũng chỉ là một thú cưng mà thôi.
Bộp!
Sư Tử Hà Đông đột nhiên ném xuống đất một đôi giày, khinh khỉnh nói: “Đem giày cho anh”.
“Vâng, Sư Gia”.
Không chút phàn nàn, Lưu Tử Phong khéo léo bò tới bằng bốn chi, rồi ngoạm đôi dép đem đến dưới chân Sư Tử Hà Đông, ngoan ngoãn như một chú pug.
“Hahaha, ngoan”.
Sư Tử Hà Đông cười, vui lòng vỗ nhẹ lên đầu Lưu Tử Phong, cười nói: “Nào, kêu hai tiếng cho anh xem nào”.
“Gâu gâu gâu!”
Lưu Tử Phong kêu lên, chất giọng du dương trầm bổng, gần như sủa còn chuẩn hơn con chó thật.