Chương 949
Mà điều đáng sợ nhất là từ đầu đến cuối gã đàn ông to béo này chỉ đứng bằng một chân ở một chỗ duy nhất!
Người bình thường nhấc một chân khỏi mặt đất, để không bị lắc lư hơn một phút đã được coi là giỏi lắm rồi.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, đã qua vài phút rồi, còn phải chịu hai đòn tấn công dữ dội với toàn lực của mình nhưng một chút dấu hiệu lắc lư cũng không có!
“Ngụy Tinh”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Dùng hết chiêu thức công kích của anh đi, không cần nghĩ đến phòng ngự, tôi cam đoan rằng cậu ta sẽ không đánh lại đâu”.
“Cứ coi cậu ta là một bao cát, dùng hết sức tấn công là được rồi, đợi sau khi đánh xong, tôi sẽ nói cho anh biết cậu ta là ai”.
Diệp Vĩnh Khang cũng muốn xem xem sức chiến đấu của Ngụy Tinh đạt tới trình độ nào.
Sắc mặt Ngụy Tinh đanh lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thầm gật đầu, một người nếu như có thể biết cách kiềm chế được cảm xúc của mình vậy thì đã giỏi lắm rồi.
Sau khoảng nửa phút.
Grừ!
Sau một tiếng hét lớn, Ngụy Tinh đột nhiên tung ra một cuộc tấn công như vũ bão vào người Sử Nam Bắc.
Bởi vì không cần phải suy nghĩ đến việc phòng ngự, vì vậy sự công kích của Ngụy Tinh đặc biệt ác liệt!
Đấm, đá, móc, cùi chỏ, đầu gối,… Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngụy Tinh gần như đã sử dụng tất cả các phương thức tấn công không sử dụng vũ khí của mình.
Nhưng người đàn ông to béo trước mặt giống như một ngọn núi lớn, cho dù bị trúng đòn như bão táp vẫn không nhúc nhích chút nào!
“Tôi nhận thua!”
Ngược lại bản thân Ngụy Tinh cuối cùng vì cạn kiệt sức lực nên giơ tay đầu hàng, ôm ngực thở hổn hển không ra hơi.
“Không tồi!”
Sử Nam Bắc không có ý mỉa mai một chút nào, thay vào đó, hắn vỗ tay một cách tán thưởng và cười lớn: “Có não, các chức năng trong cơ thể rất tốt, nhưng phương pháp huấn luyện có thể có chút vấn đề”.
“Nếu như có thể mài dũa, nói không chừng có thể bồi dưỡng ra một bách cường vương giả đấy!”
“Bách cường vương giả!”
Nghe thấy bốn từ này, sắc mặt Ngụy Tinh lập tức ngưng tụ lại.
Một tia cuồng nhiệt và tôn kính lóe lên trong mắt anh ta, nhưng sau đó lại mờ đi.
“Anh rất mạnh, tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng anh cũng không thể an ủi tôi như vậy được”.
Ngụy Tinh cười khổ nói: “Bách cường vương giả là đại diện cho một trăm cao thủ có sức chiến đấu hàng đầu thế giời”.
“Mặc dù chưa bao giờ cảm thấy tự ti, nhưng bản thân tôi cũng biết rằng, bách cường vương giả đối với tôi mà nói là một ngọn núi không thể chạm tới, muốn nhìn cũng không được.”
“Không phải cậu ta đang an ủi anh đâu”.