Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 939




Chương 939

“Nhưng niềm vui này không kéo dài được hơn một tuần, tôi nhận được điện thoại từ nhà, bảo tôi lập tức đến bệnh viện”.

“Khi tôi vội vàng chạy tới, bố tôi đã trút hơi thở cuối cùng”.

“Trong quá trình truy bắt tội phạm, để đảm bảo anh toàn cho quần chúng nhân dân, bố tôi không ngại lấy thân mình làm lá chắn, đỡ hơn chục nhát dao của tên tội phạm”.

“Câu nói cuối cùng mà ông ấy nói với tôi, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ”.

“Ông ấy nói, con gái à, người bố thấy có lỗi nhất chính là con, từ nhỏ đã bắt con làm chuyện mà con không thích”.

“Bố sai rồi, hi vọng con đừng trách bố, sau này, bố chỉ hi vọng con được sống vui vẻ, hãy ca hát, hãy nhảy múa, bố sẽ ở trên trời quan sát đấy”.

“Sau ngày hôm đó, tôi tỏ ra rất bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng không rơi, ngay cả bản thân tôi cũng cho rằng mình có phải quá lạnh lùng vô tình rồi không”.

“Tuy nhiên bắt đầu từ hôm đó, tôi chuyên tâm vào việc học, tốt nghiệp với thành tích top một của trường, thành công bước chân vào hệ thống tuần tra”.

“Sau khi làm việc tôi càng liều mạng hơn, bằng nỗ lực của bản thân, tôi đã trở thành đội phó trẻ tuổi nhất trong lịch sử đội tuần tra Giang Bắc”.

“Tôi đã phá rất nhiều vụ án, bắt nhiều tội phạm, chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, chứng kiển cảnh người nhà quỳ gối khóc lóc”.

“Thông qua quá trình này, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao bố tôi lại phải liều mạng như vậy, vì sao ông ấy nhất định muốn tôi trở thành lính tuần tra”.

“Bởi vì trên thế giới này có rất nhiều thứ ô uế, mà phải có người dọn dẹp chúng”.

“Ban đầu tôi chỉ muốn hoàn thành di nguyện của bố, đến bên giờ tôi thật sự đã yêu thích công việc này từ tận đáy lòng”.

“Khi tôi nghĩ rõ về vấn đề này xong, hôm đó tôi tới mộ của bố khóc thật to một trận”.

“Đồng thời tôi cũng hiểu được vì sao khi đó tôi không rơi một giọt nước mắt nào khi bố mình ra đi”.

“Không phải bởi vì tôi là một người máu lạnh vô tình, mà là bởi vì bố tôi là một đại anh hùng với sức mạnh bất khuất”.

“Con gái của đại anh hùng thì phải thật dũng cảm, kiên cường, vì vậy làm sao tôi có thể khóc được?”

“Kể từ khi tôi bất đầu làm ngành này, không có ngày nghỉ, không có cuối tuần, thậm chí cũng không có khái niệm ngày đêm, bởi vì những thành phần tội phạm đều không nghỉ phép”.

“Cuộc sống của tôi chỉ toàn công việc, cho dù là ăn uống thì đa phần tôi chỉ qua loa là xong”.

“Nếu như có thời gian rảnh thì tôi đều đang ngủ nướng, không phải bởi vì tôi lười, mà vì tôi cần phải có đủ năng lượng để giải quyết những trường hợp có thể phát sinh bất cứ lúc nào”.

“Thỉnh thoảng tôi cũng tụ tập với đồng nghiệp, nhưng chúng tôi chưa từng uống nhiều, bởi vì không ai có thể đoán trước được, giây tiếp theo liệu có xảy ra tình huống cấp bách hay không”.

“Vì vậy… ăn lẩu uống bia lạnh có thể là một chuyện rất bình thường với hầu hết mọi người, nhưng đối với tôi mà nói đó thực sự là một điều xa xỉ”.

“Hơn nữa, điều khiến tôi hạnh phúc hôm nay không chỉ có lẩu và bia lạnh mà còn vì được ở bên anh”.

“Tôi cảm thấy anh là một người đặc biệt tự do và thoải mái, nói chuyện rất thú vị, khi ở bên cạnh anh rất dễ chịu”.