Chương 912
Phân tích của Diệp Vĩnh Khang hợp tình hợp lý và có cơ sở, và tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều gật đầu đồng ý.
Xì– Lúc này, Tiêu Chấn, đội trưởng của đội tuần tra đặc biệt, đột nhiên chế nhạo một tiếng và khinh thường nói: “Tôi nghĩ cậu nên viết một cuốn tiểu thuyết. Với trí tưởng tượng của cậu, những gì cậu viết ra chắc chắn sẽ nổi lắm đấy”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn Tiêu Chấn, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy ông có cao kiến gì?”
“Cao kiến thì chưa chắc”.
Tiêu Chấn xua tay: “Nhưng tôi chỉ biết suy luận vừa rồi của cậu nhảm nhí đến mức nào. Tôi đã nói rồi đấy, ở khoảng cách 3.500 mét, còn trong môi trường khắc nghiệt như vậy, một nhát súng đã bắn nát đầu người ta là điều viển vông”.
“Có lẽ mọi người ở đây không biết thế là như nào. Như tôi vừa nói, đội tuần tra đặc biệt của chúng tôi, cho đến nay, cự ly bắn xa nhất chỉ là 1.500 mét”.
“Hơn nữa mục tiêu còn là loại bia có hình người lớn, còn phải được thực hiện dưới điều kiện thời tiết thuận lợi nữa kìa”.
“Ngay cả khẩu súng trường bắn tỉa tốt nhất thế giới, đạn một khi bay được một km sẽ bắt đầu chệch hướng, vì vậy điều này về cơ bản là không thể. Dù cậu có suy luận chặt chẽ đến đâu, thì cậu cũng chỉ như đang vẽ ra một kịch bản hợp logic mà thôi”.
Ngay khi Tiêu Chấn nói xong, Lý Thanh Từ đã cau mày nói: “Đội trưởng Tiêu, chúng ta là đội tuần tra, những gì chúng ta quan tâm tới là chứng cứ. Những gì ông vừa nói không phải chỉ là phán đoán của chính ông thôi sao?”
“Lẽ nào ông không làm được thì không cho phép người khác làm được à? ông nhất quả đất đấy à?”
Đối mặt với lời chất vấn của Lý Thanh Từ, Tiêu Chấn không tức giận, mà chế nhạo: “Được rồi, cho dù thực sự có một siêu cao thủ có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 3.500 mét đi”.
“Vậy tôi muốn hỏi đội trưởng Lý, viên đạn xuyên qua đầu người chết được bắn thẳng cơ mà”.
“Nếu kẻ sát nhân bắn súng trên nóc nhà cao hàng chục tầng thì cần phải thành bắn chéo chứ”.
“Phải chăng viên đạn có mắt nên có thể chọn góc và hướng trong quá trình bay?”
Câu hỏi của Tiêu Chấn khiến Lý Thanh Từ không biết phải trả lời như thế nào, theo bản năng nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang.
Thực ra lúc này Lý Thanh Từ cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng biết viên đạn xuyên qua đầu người chết là kiểu bắn thẳng khó hiểu.
Nhưng cô ấy có một cảm giác tin tưởng không thể giải thích được ở Diệp Vĩnh Khang, cô ấy luôn cảm thấy rằng anh có thể giải đáp mọi bí ẩn.
“Ai nói với ông là đạn không có mắt?”
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang không làm cho Lý Thanh Từ thất vọng, anh nhướng mi, lười biếng nhìn Tiêu Chấn: “Có đôi khi đạn không chỉ có có mắt, mà còn có linh hồn đấy”.
“Nhưng cái này phải tùy người sử dụng. Trong tay kẻ kém cỏi, viên đạn chỉ là một mảnh kim loại nhỏ vô hồn”.
“Nhưng trong con mắt của một cao thủ thực sự, viên đạn sẽ được tiêm vào linh hồn và ý nghĩ trong tích tắc”.
“Chỉ là những thứ tôi đang nói đến là quá cao cấp, ông tạm thời không thể hiểu được cũng là điều dễ hiểu”.
Bốp!
“Mày nói cái gì!”