Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 767




Chương 767

Lâm Văn Kiệt cười khẩy nói: “Anh họ… Tao có vài người bạn ở phòng bao bên trên, đó là phòng VIP kim cương cấp bậc cao nhất, một lần phải nạp năm triệu tệ mới được”.

“Nhưng nếu như mày muốn mở mang tầm mắt, xem phòng bao kim cương của nhà hàng Đường Triều trông như thế nào thì khi quay về chăm chỉ đổ nước rửa chân cho vợ vào, nói không chừng vợ mày vui rồi thì có thể nạp thẻ VIP kim cương cho mày đấy, ha ha ha, phải không thằng bám váy vợ?”

Theo như Lâm Văn Kiệt nghĩ, tuy dự án khu sản nghiệp rất lớn, nhưng đó là công ty của Hạ Huyền Trúc, thằng cha này chẳng qua chỉ là một thằng ăn bám mà thôi.

Đừng nói là một thằng siêu ăn bán, cho dù Hạ Huyền Trúc đứng trước mặt ông ta thì ông ta cũng khinh thường ra mặt, lúc này anh họ Hoàng Thử Lang của ông ta đang ở trên lầu.

Đối với anh Hoàng – đại ca của thế giới ngầm ở Giang Bắc mà nói, bà chủ của một khu sản nghiệp còn chẳng bằng sợi lông tơ.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị, xem ra Lâm Văn Kiệt thật sự tới tham gia bữa cơm của Hoàng Thử Lang, nếu đã như vậy thì chuyện này sẽ rất vui cho mà xem.

Trong lúc Hoàng Thử Lang đang huênh hoang khạc nhổ trong phòng bao, Tần Hạc mở cửa bước vào.

“Mẹ nó, lại ra vẻ nữa phải không!”

Hoàng Thử Lang vừa quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Thằng nhãi này tới muộn rồi nhé, lát nữa phạt anh ba chén!”

Vừa nói chuyện vừa cười ha ha đi tới ôm lấy Tần Hạc: “Hi hi, lâu lắm rồi không gặp, nhớ anh Tần của tôi chết mất”.

Sau khi nói xong lại trầm giọng nói: “Anh Tần, cho tôi ra vẻ nốt với, cầu xin anh đấy!”

Tần Hạc cực kỳ muốn đá tên này xuống lầu, nhưng anh ta cũng không muốn đào hố chôn Hoàng Thử Lang, một mặt vì dù sao cũng là anh em một nhà, lúc nên giữ thử diện thì nên giữ cho nhau một tí.

Mặt khác cái danh ‘đại ca’ của thế giới ngầm ở Giang Bắc mà người ta tạo cho Hoàng Thử Lang khiến cho hắn tiếp tục phất lên, như vậy địa vị của Tần Hạc và bố anh ta cũng được bảo toàn.

Đại ca thật sự thực ra không muốn người khác biết mình chính là đại ca.

Nhìn thấy Tần Hạc âm thầm đồng ý, Hoàng Thử Lang quay đầu qua, giới thiệu với đám người kia: “Đây là thằng em của tôi, Tần Hạc, các anh gọi là anh Tần là được rồi”.

“Tần Hạc?”

Một người trong đám vội vàng nói: “Tôi biết một đại ca ở Giang Bắc cũng tên là Tần Hạc, không phải chính là…”

Hoàng Thử Lang cười ha ha với Tần Hạc: “Không ngờ rằng anh cũng có chút danh tiếng đấy chứ, mấy người bạn từ xa đến của tôi cũng từng nghe qua tên anh đấy”.

Sau khi xác nhận Tần Hạc chính là kẻ tàn nhẫn số một Giang Bắc trong truyền thuyết, sự sùng bái mà đám người này dành cho Hoàng Thử Lang gần như sùng bái thần linh đến nơi rồi!

Đến cả kẻ tàn nhẫn nổi tiếng số một – Tần Hạc cũng là đàn em của anh Hoàng, anh Hoàng thật sự đỉnh của chóp luôn!

Tần Hạc cũng không tính toán mấy chuyện này, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.

“À đúng rồi, Tiểu Diệp đâu?”

Hoàng Thử Lang hỏi.

Tần Hạc trừng mắt lên, hàm ý nói rằng cậu ra vẻ với tôi còn được, nhưng dám ra vẻ như vậy trước mặt anh Diệp thì cậu chết chắc!

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Hạc, Hoàng Thử Lang vội vàng thay đổi lời nói: “Ôi chao đầu óc của tôi, em gái Tiểu Diệp nói rằng có việc nên không tới được, bây giờ chỉ đợi anh Diệp thôi, đợi anh ấy đến rồi chúng ta gọi món nhé”.

“Anh họ!”