Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 742




Chương 742

Nói xong, cậu ta từ trong người lấy ra một khẩu súng lục ổ quay màu trắng bạc cùng mấy viên đạn, đập xuống bàn, trừng mắt với Hoàng Thử Lang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một câu thôi, anh có dám cược không!”

“Nếu không dám, thì thành thật thừa nhận hành vi đáng xấu hổ của mình, sau đó công khai xin lỗi mọi người, đồng thời trả lại toàn bộ số tiền mọi người đã thua trước đó!”

Những người bên cạnh vừa nghe thấy lời này, lập tức cao hứng, nhao nhao mắng: “Đúng đấy, hóa ra chúng ta mất nhiều tiền như vậy là do bị lừa!”

“Phải xin lỗi rồi trả lại tiền, nếu không, sau này ai dám đến sòng bạc như vậy nữa!”

Nhìn tình hình dần mất kiểm soát, sắc mặt Tần Hạc vô cùng ảm đạm.

Đúng là một tình huống khó xử, nếu tuyên bố xin lỗi, có nghĩa là thừa nhận rằng sòng bạc đã gian dối, sòng bạc chắc chắn sẽ phá sản là cái chắc rồi, nhưng về sau cho dù họ có làm gì, danh tiếng vẫn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng nếu không xin lỗi, thì phải đánh cược mạng sống của mình với bên kia.

Mặc dù Tần Hạc không sợ chết, nhưng cũng không muốn lấy mạng sống ra làm trò cười theo cách này, dù sao thì cũng chỉ có một sinh mạng mà thôi.

“Được rồi, tôi cược với cậu!”

Sau mấy lần cân đo, Tần Hạc vẫn nghiến răng đánh cược một trận.

“Không, tôi sẽ không đánh cược với anh, trình độ của anh không đủ, tôi muốn cùng cổ đông lớn nhất ở đây đánh cược!”

Chàng trai đeo kính lắc đầu chỉ vào Hoàng Thử Lang: “Anh không phải là sếp lớn ở đây sao? Tôi muốn đánh cược với anh!”

“Tôi………”

Trong lòng Hoàng Thử Lang bây giờ đang muốn khóc đến chết đi sống lại, lần này bị cái tính thích ra vẻ của hắn hại rồi.

“Ông chủ Hoàng, đánh cược với cậu ta đi, sợ khỉ gì cái thằng nhãi này!”

“Đúng đấy, ông chủ Hoàng, nếu anh không đánh cược, sự trong sạch của anh sẽ mất hết đấy”.

“Đúng vậy, ông chủ Hoàng, không phải anh sợ rồi đấy chứ, tôi nhớ trước đây hình như anh đã chiến đấu trên chiến trường mà, có ít nhất hàng vạn người đã chết trong tay anh, anh không nói điêu đấy chứ!”

Lúc này, Tần Hạc đang đứng bên cạnh chợt nhận ra không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào.

Theo lẽ thường, trong tình huống này anh ta nên căng thẳng mới phải, nhưng lại không nhịn được muốn cười.

Hoàng Thử Lang ngày nào cũng ra vẻ, giờ thì quả báo rồi đấy.

Gì mà từng chiến đấu trên chiến trường, trong tay ít nhất có mấy vạn sinh mệnh, những thứ này đều là hắn chém gió ra thôi.

Trước khi gặp bố con họ, hắn chỉ là tên lưu manh đầu đường xó chợ, thường xuyên tranh giành với bà già trên phố vì một củ khoai lang nướng, còn bị đánh cho tơi tả, thật đáng xấu hổ.

“Tần… Tần, Tần, Tần…”

Hoàng Thử Lang quay đầu lại kêu cứu với Tần Hạc.

Tần Hạc nhẹ nhàng vung tay lên: “Ông chủ Hoàng, cổ đông lớn, đừng nhìn tôi, mọi người còn đang chờ kia kìa, người đã ra chiến trường không sợ chết đâu đúng không?”