Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 731




Chương 731

Nam ca sĩ trố mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Buổi biểu diễn của khu sản nghiệp, anh thật sự muốn mời chúng tôi sao?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nói: “Tôi không có hơi đâu mà đùa với hai người”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Hai ca sĩ xúc động đến mức rơi nước mắt.

Không phải vì có thêm cơ hội kiếm tiền, mà vì buổi biểu diễn tại lễ khai trương khu sản nghiệp thật sự không hề tầm thường.

Thời gian này do sự phát triển rầm rộ của các phương tiện truyền thông và bản thân khu sản nghiệp vốn có tiềm năng thị trường lớn này đã trở thành một trong những dự án hot nhất hiện nay.

Để có được tư cách gia nhập dường như phải cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.

Trước một khung cảnh nóng như vậy, Hạ Huyền Trúc đã có một quyết định dứt khoát, quyết định nhân lúc còn nóng rèn sắt, nhân lúc nhiệt độ đang tăng cao, tổ chức một buổi lễ khai trương thật hoành tráng.

Vì chuyện này Hạ Huyền Trúc cũng không ngần ngại chi mạnh tay, sau đó thông qua bên truyền thông trung gian của Quách Thụy Hoa, cuối cùng cô đã liên hệ được với công ty môi giới lớn nhất trong nước, mời được ngôi sao hàng đầu dưới trướng Thiên Vực làm khách mời chính!

Ngôi sao này tuy chỉ mới ra mắt mấy năm gần đây nhưng đã hot một cách bùng nổ, chỉ cần là những thứ có liên quan đến anh ấy thì không có gì là không nổi đình nổi đám cả.

Vì vậy có thể đứng cùng sân khấu biểu diễn với anh ấy, đừng nói là ca sĩ vô danh tiểu tốt như Tô Tô, cho dù là những ca sĩ hạng nhất cũng khó có được cơ hội này.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tô Tô và bạn diễn của cô ấy kích động như vậy.

Sau buổi biểu diễn ở công ty vật liệu xây dựng, ông chủ La đã chuẩn bị một bữa tiệc vô cùng sang trọng.

Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn đi, nhưng họ không thể từ chối sự nhiệt tình của ông chủ La, cuối cùng đành phải đồng ý.

Sau khi vật lộn cả ngày, về đến nhà trời đã gần tối rồi.

“Bố, mẹ, hai người nhìn này, bà ngoại mua cái này cho con đấy”.

Ngay khi hai người vừa bước vào nhà, Diệp Tiểu Trân mặc một bộ đồ mới tinh, xách theo một túi đồ ăn vặt, nóng lòng muốn được chia cho bố mẹ.

Ngoài đồ ăn vặt, còn có rất nhiều quần áo và đồ chơi mới, để đầy cả mặt bàn.

Diệp Vĩnh Khang thuận miệng cười nói: “Nhiều đồ như vậy à, nhưng mà Tiểu Trân không ngoan nhé, không biết tiết kiệm tiền cho bà ngoại gì cả”.

Diệp Vĩnh Khang nói câu này với giọng điệu đùa vui, nhưng Trương Hoa Phương nghe xong lập tức trở nên hậm hực.

“Cậu nói linh tinh gì thế, tôi mua chút đồ cho cháu ngoại tôi thì liên quan gì đến cậu? Cũng có tiêu tiền của cậu đâu, tôi thích mua gì thì mua đấy!”

“Tiểu Trân, qua đây, ngày mai bà ngoại lại dẫn cháu đi dạo phố, thích gì thì mua nấy, đừng nghe lời bố, bà ngoại không thiếu tiền”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, sự yêu thương chiều chuộng của người mẹ vợ này dành cho Tiểu Trân không hề kém so với mình và Hạ Huyền Trúc.

Không phải lo lắng về việc phung phí tiền bạc mà là sợ rằng sẽ hình thành cho Tiểu Trân một số thói quen không tốt.

Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của người bà nên Diệp Vĩnh Khang cũng không để ý gì nhiều, nhìn thấy mẹ vợ và con gái ở bên cạnh nhau vui vẻ như vậy, anh cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc.

Lúc này đã hơn tám giờ, không sớm cũng không muộn.

Mẹ vợ và Tiểu Trân chơi đùa vui vẻ trên sofa, Hạ Huyền Trúc đang chăm chỉ làm việc trong phòng đọc sách, còn mỗi Diệp Vĩnh Khang rảnh rỗi không có gì làm.