Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 725




Chương 725

Bốp!

Người đàn ông mặc vest đột nhiên giơ tay tát anh ta một cái rồi lại đạp vào bụng đối phương, tức giận nói: “Đồ chó, mày nghĩ mày là ai hả? Đi báo cảnh sát tao xem nào? Tao thấy là mày chán sống rồi đấy nhỉ, hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!”

Người đàn ông mặc vest vừa nói vừa lao tới chuẩn bị tiếp tục đánh, nữ ca sĩ tên Tô Tô vội vàng bước tới van xin: “Sếp Lâm, xin ông đừng đánh nữa, chúng tôi không cần phí biểu diễn nữa, xin ông đừng đánh nữa!”

“Đụ má, con chó cái này, mày thích giả bộ người tốt ở đây phải không?”

Gã đàn ông mặc vest quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Tô, cười khẩy nói: “Nếu như không phải vì mày thì có thể xảy ra chuyện này không?”

“Được rồi, tao tha cho nó cũng được, chỉ là quyền quyết định không phải do tao, mà nằm trong tay mày, mày hiểu ý của tao không?”

Tô Tô khóc lóc kêu lên: “Sếp Lâm, cầu xin ông tha cho chúng tôi, chúng tôi không cần tiền công nữa, chuyện như vậy tôi thật sự không làm được!”

“Tha cho chúng mày cái con cẹc, mẹ kiếp đừng có giả vờ ngây thơ thuần khiết với ông!”

Gã đàn ông mặc vest đột nhiên gầm lên: “Sếp Nhạc nhìn trúng mày chính là phúc phận của mày, đừng có không biết trời cao đất dày!”

“Hơn nữa chuyện này cũng vì muốn tốt cho mày thôi. Mày nghĩ mà xem, sếp Nhạc là người như thế nào, cho dù là ở tỉnh ông ấy cũng là ông bầu hàng đầu”.

“Nếu như mày khiến ông ấy vui vẻ, ông ấy chỉ cần bỏ ra một chút tiền, điều động các mối quan hệ, giúp mày nổi tiếng không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?”

Thấy đối phương vẫn không chịu buông lỏng, gã đàn ông mặc vest càng lộ vẻ hung hãn: “Cảnh cáo mày, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tao!”

“Đã nói với mày đến thế rồi, chuyện này mày không đồng ý cũng phải đồng ý, nên quyết định thế nào, hậu quả mày tự mình xem xét đi!”

“Bây giờ tao đếm đến ba, mày buộc phải cho tao câu trả lời!”

“Một!”

“Hai!”

Tô Tô sợ hãi run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Gã đàn ông mặc vest được gọi là sếp Lâm này, bề ngoài trong nho nhã lịch sự, nhưng sự tàn ác toát ra từ người ông ta vô cùng nặng, đặc biệt là đôi mắt, như thể một con dã thú vậy.

Một ca sĩ vô danh tiểu tốt đến tuyến mười tám cũng chẳng phải như cô ấy giống như một ngọn cỏ dại bị người ta dẫm đạp lên trong cái xã hội tàn khốc này.

Nếu đám người quyền lực này thật sự muốn đối phó với bọn họ cũng chỉ nhẹ nhàng như hít thở một hơi là được.

Ngay khi cô ấy đang định lựa chọn cúi đầu trước thế giới này, một giọng nói bình thản đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Thế là đủ rồi đấy, người ta đã không muốn thì đừng có cưỡng ép làm gì, làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy không sợ sau này sinh con ra không có lỗ đít sao?”

Gã đàn ông mặc vest lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra có người đứng phía sau.

“Mày là cái thá gì, đế lượt mày khua chân múa tay ở đây à? Mau cút đi cho ông!”

Gã đàn ông mặc vest thấy người này còn rất trẻ, ăn mặc lại rất bình thường, chỉ nghĩ rằng đây là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, hoàn toàn không coi anh ra gì, vì vậy liền lập tức chỉ vào mặt anh gầm lên.

Diệp Vĩnh Khang khoanh hai tay trước ngực, thích thú nhìn chằm chằm gã đàn ông mặc vest, cười nói: “Tôi là cái thá gì chưa đến lượt người khác đánh giá, nhưng tôi cảnh cáo ông một câu, tôi rất ghét người khác chỉ tay vào mặt mình đấy”.