Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 715




Chương 715

“Anh…”

Lý Thanh Từ tức giận, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang: “Được rồi, anh làm như vậy là phòng vệ chính đáng, mau cởi trói cho tôi!”

“Được rồi, chỉ cần không sao là được!”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới cười hề hề cởi trói ở cổ tay cho Lý Thanh Từ.

“Cô chậm chút, tôi đỡ cô lên xe”.

Diệp Vĩnh Khang thấy Lý Thanh Từ bước đi hơilảo đảo, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ.

“Đừng động vào tôi!”

Không ngờ rằng Lý Thanh Từ vội vàng hất tay Diệp Vĩnh Khang ra như bị điện giật.

Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: “Cô lại sao vậy?”

Lý Thanh Từ có hơi luống cuống: “Thuốc… hình như phát tác dụng rồi”.

“Hả? Thuốc gì?”

Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.

Lý Thanh Từ cố gắng nhẫn nhịn hững phản ứng kỳ lạ trong cơ thể, cúi đầu cắn môi nói: “Là loại thuốc mà chúng vừa nói trên xe”.

Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên nhớ lại vừa nãy gã mặt tròn và gã mặt sẹo quả thực có nói đã tiêm cho Lý Thanh Từ một loại thuốc sẽ nảy sinh cảm giác.

Diệp Vĩnh Khang không biết là do giật não hay là do phản ứng trong vô thức, đột nhiên nhìn Lý Thanh Từ rồi thản nhiên nói ra một câu đỉnh của chóp: “Nếu như cô khó chịu quá thì tôi cũng không ngại giúp đâu”.

“Cút!”

Lý Thanh Từ từ nhỏ đã được giáo dục tốt, nghe được câu nói đầy hàm ý này, đỏ mặt cắn răng, nếu không phải tác dụng của viên thuốc khiến cơ thể cô ấy không còn sức lực, cô ấy thật sự muốn đập chết tên này ngay tại chỗ.

“Haizzz… được thôi, có lòng lại bị coi là ác ý”.

Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai: “Có tự đi được không, có cần tôi dìu cô lên xe không?”

“Không, giờ tôi không thể di chuyển tùy tiện được”.

Lý Thanh Từ vịn vào khối đá bên cạnh từ từ ngồi xuống, trên trán đã bắt đầu rỉ ra những hạt mồ hôi, ngay cả giọng điệu cũng trở nên có chút chật vật: “Nếu bây giờ tôi di chuyển, thuốc sẽ phát tán ra nhanh hơn, anh giúp tôi thông báo với đồng nghiệp, bảo họ đến ngay đây”.

“Được, vậy tôi ở lại với cô thêm lúc nữa”.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe điện thoại xong, anh cũng không yên tâm để Lý Thanh Từ ở đây một mình, hơn nữa vừa rồi anh đã giết hai người, lát nữa còn phải để Lý Thanh Từ làm chứng cho anh mới được.

Vì vậy liền ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Từ, dựa vào tảng đá, cùng nói chuyện phiếm với Lý Thanh Từ.

“Về phần búp bê vu cổ ở công trường lần trước, tôi biết cô vẫn âm thầm điều tra chúng tôi”.

“Nhưng tôi đảm bảo với cô là chuyện đó chúng tôi rõ ràng là bị ám hại. Sao cô cứ cắn mãi không nhả vậy, nhìn tôi giống người xấu lắm à?”

Lý Thanh Từ liên tiếp hít thở sâu mấy cái, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nói chuyện với Diệp Vĩnh Khang: “Xưa nay tôi không nhằm vào ai cả, chỉ nhìn vào sự việc, chỉ cần tôi nghi ngờ, tôi sẽ điều tra đến cùng”.

“Tuy nhiên, sau vài cuộc điều tra bí mật về chuyện đó, tôi không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào. Có lẽ anh đã lấp liếm hết rồi”.

“Này bà chị, không nói linh tinh được đâu!”

Diệp Vĩnh Khang lập tức bất mãn: “Gì mà lấp liếm chứ? Tôi rõ ràng là vô tội mà?”