Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 711




Chương 711

Lý Thanh Từ mặc quần áo bình thường, miệng lại bị bịt chặt không thể nói chuyện được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ. Nhưng từ ánh mắt cô ấy có thể nhìn ra được, cô ấy đã nhận ra Diệp Vĩnh Khang và đang nói với anh tuyệt đối đừng nghe lời của hai tên cướp này.

Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới hừng đông, anh cũng muốn xem xem hai kẻ này rốt cuộc muốn làm gì, vì vậy liền ngoan ngoãn quay đầu xe, sau đó đi theo phương hướng mà gã đàn ông mặt tròn chỉ.

Lý Thanh Từ không còn chút năng lực phản kháng này, lòng đã lạnh như tro tàn, bởi vì cô ấy biết rất rõ hai tên cướp này là người như thế nào, cho dù tới được địa điểm, chúng tuyệt đối sẽ không tha mạng cho họ.

Vì vậy vừa nãy cô ấy thử dùng cách này để nhắc nhở Diệp Vĩnh Khang, một là nhân cơ hội chạy trốn, hai là liều chết với chúng, như vậy thì còn có một chút cơ hội sống mong manh.

Nhưng xem ra bây giờ người này hoàn toàn không hiểu ý của cô ấy, thật thà làm theo ý của bọn cướp, hơn nữa còn lái xe một cách rất ổn định, thật sự không biết là do anh có tâm sinh lý tốt hay là do não không có nếp nhăn đây!

Gã đàn ông mặt tròn thấy Diệp Vĩnh Khang dường như không có ý định chống cự, ngược lại còn khá nghe lời nên từ từ thả lỏng, than thở với gã mặt sẹo ở hàng ghế sau: “Sao đen thế không biết, chiếc xe cùi đó chạy được nửa đường thì hỏng”.

“Cũng may có xe đi qua, nếu không chuyện này phiền phức rồi!”

Gã mặt sẹo ở hàng ghế sau cũng bày ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, nói: “Có lẽ ông trời đang giúp chúng ta”.

“Con chó cái này, em trai ruột của tôi đã bị cô ta hại tới mức bị hành quyết”.

“Hôm nay tôi nhất định phải báo thù cho em trai, khiến cho con chó cái này sống không bằng chết!”

Gã mặt tròn cười nói: “Yên tâm đi, loại thuốc vừa nãy tôi tiêm cho cô ta là hàng mới từ Châu Âu về”.

“Chờ thuốc có tác dụng, cho dù là cơ thể bằng sắt thì cũng sẽ bốc hỏa, đến lúc đó anh em chúng ta có thể vui vẻ một chút rồi”.

Gã mặt sẹo vỗ vào mặt Lý Thanh Từ, hằn học nói: “Nghe thấy chưa, con chó cái, lát nữa tao sẽ quay video cho mày, đợi sau khi mày chết, bọn tao sẽ đăng video lên mạng, cho người nhà mày cũng khó sống!”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa nghe hai người nói chuyện, không khỏi bật cười nói: “Nếu như đăng video lên hai người không lo sẽ bị bại lộ sao?”

“Đụ má, cậu không biết pixelization (*thủ thuật làm mờ) à?”

Gã mặt tròn hừng hực nói: “Lo nhiều thế làm gì, bớt nói nhảm đi, lái xe cẩn thận cho tôi, đến con đường nhỏ phía trước thì rẽ phải, đừng có nghĩ đến việc giở trò!”

“Pixelization cũng có thể dùng kỹ thuật để khôi phục lại nguyên bản mà”.

Diệp Vĩnh Khang không nhịn được lẩm bẩm một câu, thật sự không biết hai người này nghĩ thế nào nữa, IQ như vậy mà cũng đòi đi làm cướp.

“Mẹ kiếp, tao bảo mày câm miệng cơ mà!”

Gã mặt tròn thẹn quá hóa giận, luôn cảm thấy người này rất kỳ quái, không giống như bị bắt cóc một chút nào, cảm giác cứ như là đang ra ngoại ô chơi vậy.

Dưới sự hướng dẫn của gã mặt tròn, chiếc xe chạy đến một bãi đất hoang cỏ dại mọc um tùm, xung quanh u ám, thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít, môi trường khá thích hợp cho việc phạm tội.

“Con chó cái kia, xuống đây!”

Gã mặt sẹo và gã mặt tròn kéo Lý Thanh Từ đến trước một cái hố đã chuẩn bị sẵn, hung hăng nói: “Con đĩ điên, nhìn cho kỹ đây, đợi lát nữa anh em chúng tao vui vẻ xong, đây sẽ là chỗ cho mày!”