Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 708




Chương 708

Nếu như không phải cách thức pha trà có vẻ thô thiển nhưng bí hiểm của đối phương, Diệp Vĩnh Khang không dám khẳng định rằng ông lão trước mặt này chính là bác Hải.

Mặc dù hai người đều là người có năng lực, nhưng bất kể là ngoại hình hay phong thái đều cách xa cả ngàn dặm, hoàn toàn không thể so sánh được.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vĩnh Khang, bác Hải cười nhạt, dùng ba ngón tay nhấp thử một ngụm trà, sau đó mỉm cười giải thích: “Cậu Diệp không cần phải suy nghĩ nhiều, thật ra Vua Đông Hải chính là bác Hải, bác Hải chính là Vua Đông Hải, chỉ là hai người này đều là tôi mà thôi”.

“Mười mấy năm trước xảy ra một chuyện mà tôi không muốn nhắc lại, buộc tôi phải giấu tên đổi họ, hơn nữa còn phải dùng kỹ năng bí ẩn của cao nhân Miêu Giang để thay đổi ngoại hình và giọng nói, như vậy mới miễn cưỡng thoát được một kiếp”.

“Đối thủ tìm tôi nhiều năm như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được tôi không đi đâu hết, vẫn luôn ở Đông Hải”.

“Mười mấy năm nay tôi vẫn luôn án binh bất động, thấy thời cơ có một chút chín mồi, trong lúc tôi đang chuẩn bị trở lại giang hồ lại đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng”.

“Tôi đã thay đổi tất cả mọi thứ, từ khuôn mặt, ngoại hình, giọng nói, thậm chí đến hình thể cũng có sự thay đổi vô cùng lớn”.

“Chuyện này chỉ có mình tôi biết, vì vậy nếu như tôi hấp tấp xuất hiện vào lúc này, kẻ thù đầu tiên mà tôi phải đối mặt chính là Tiểu Bạch Long và Lãnh Tu”.

“Nếu như họ thấy một ông già lạ mặt đột nhiên bước ra và nói rằng mình là Vua Đông Hải, nhất định họ sẽ chặt đầu tôi xuống mà không nói một lời”.

“Cho nên tôi phải khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng bí thuật Miêu Cương giúp tôi thay đổi diện mạo này muốn quay trở về hình dáng ban đầu còn khó hơn thay đổi diện mạo nhiều”.

“Khó khăn lớn nhất là tìm ra một loại chất độc làm thuốc dẫn, chỉ có mật trăn của trăn mào gà mới có độc tính mạnh như vậy”.

“Nhưng dựa vào thực lực của bản thân, tôi nhất định không thể nào lấy được, cho nên mấy năm nay luôn chờ đợi cơ hội, thậm chí bắt đầu cảm thấy mất hi vọng”.

“Nhưng không ngờ rằng trong lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc thì lại gặp được cậu Diệp mang mật trăn quay về, ông lão già nua này mới có thể quay trở về hình dáng của Vua Đông Hải”.

“Nói như vậy cậu Diệp chính là ân nhân của tôi, sau này tôi nợ cậu một ân tình, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, cậu Diệp xin cứ nói!”

Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong hoàn toàn không nghi ngờ bác Hải đang bịa chuyện, bởi vì anh biết rằng thế giới này còn nhiều hơn những gì mà hầu hết mọi người có thể nhìn thấy, những chuyện kỳ lạ thần bí nhiều vô số kể.

“Vậy thì tốt quá rồi, không ngờ rằng bác Hải lại là Vua Đông Hải danh tiếng lẫy lừng”.

Diệp Vĩnh Khang cười với bác Hải, chắp tay nói: “Nhưng ân tình thì không cần đâu, lần trước mật trăn cháu cũng dùng để đổi lấy Tử Kim Lan của bác rồi, chúng ta không ai nợ ai, nếu như không có chuyện gì nữa thì cháu xin cáo từ trước, có cơ hội lại tới tìm bác uống trà”.

Nói xong Diệp Vĩnh Khang đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bởi vì anh không phải kiểu người thẳng như ruột ngựa như Lãnh Tu, bác Hải này nhìn bề ngoài có vẻ hiền hòa dễ chịu, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể từ vài manh mối nhìn ra được ông lão này không phải hảo hán gì, thật ra trong lòng cũng có rất nhiều suy tính.

Nếu như ông lão này thật sự chỉ muốn cảm ơn anh, vậy thì lần trước trong hôn lễ của Sở Phi Yến nên xuất hiện rồi mới đúng, tội gì phải vòng vo như vậy.

Bây giờ lại không lộ diện, phái người tới tiêu diệt nhà họ Mã giúp mình trước.