Chương 702
Lãnh Tu cau mày nói: “Chính là thứ mà vừa rồi bọn họ nói sao?”
Thỏ Vương khẽ gật đầu rồi thở dài: “Thực ra tôi không có bản đồ kho báu nào cả, mười hai Cầm Tinh Vương phức tạp hơn so với những gì người ngoài nghĩ nhiều”.
“Tôi là Cầm Tinh Vương cuối cùng, nếu như không phải nói trên người có bản đồ kho báu, e là đã bị những người này hành hạ đến chết từ lâu rồi”.
Lãnh Tu nghi ngờ hỏi: “Vì vậy kỳ thực không có bất kỳ bản đồ kho báu nào, là do cô bịa ra đúng không?”
Thỏ Vương khẽ lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy, trên người tôi đúng là ẩn giấu một bí mật, tuy rằng nó không phải là bản đồ kho báu, nhưng thứ liên quan đến nó còn quan trọng hơn kho báu nhiều”.
Nói xong, Thỏ Vương lấy mặt dây chuyền hình hoa mai trên cổ, nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng bí mật này lại được cất giấu trong mặt dây chuyền này”.
“Bây giờ, tôi muốn giao bí mật này cho anh, không có ý gì khác, chỉ mong anh Diệp có thể giúp tôi hóa giải bí mật ở bên trong này”.
“Mặc dù tôi không biết bí mật này là gì, nhưng tôi biết rằng đây là thứ do gia tộc Mị Thị để lại, nhất định không phải tầm thường, xin anh Diệp giúp đỡ!”
Thỏ Vương cầm mặt dây chuyền bằng cả hai tay, ánh mắt đầy mong đợi và cầu xin.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang chỉ lãnh đạm liếc nhìn mặt dây chuyền một cái, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bí mật của cô, cũng không thích giúp đỡ người khác”.
Nói xong, anh đi thẳng xuống dưới lầu, đến đầu cầu thang, anh hơi khựng lại, thốt ra vài từ một cách không cảm xúc: “Lãnh Tu, giết cô ta đi!”
Diệp Vĩnh Khang ngồi trong xe châm một điếu thuốc, mới hút được một nửa, Lãnh Tu kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái, vẻ mặt có chút ảm đạm.
“Giết một con thỏ thôi mà sao tốn nhiều thời gian vậy?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn đối phương một cái, sau đó khởi động xe.
“Ừm”.
Lãnh Tu mơ hồ đáp lại một tiếng, hai người nhún vai một cách rất mất tự nhiên.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: “Cô ta có nói với anh sau này có dự định gì không?”
Lãnh Tu thở dài một hơi: “Cô ấy chỉ nói rằng sau này muốn sống thật tốt, cũng không nói là đi đâu, tôi cho cô ấy tiền cô ấy cũng không lấy, haiz, một cô gái chân yếu tay mềm như cô ấy, tôi sợ rằng…”
Nói được một nửa, Lãnh Tu mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Cậu Diệp, tôi thật sự không xuống tay được, cô ấy không phải người xấu!”
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ, lắc đầu, con người Lãnh Tu này quả thực quá đơn thuần, đến nói dối cũng không biết.
“Không phải anh thật sự thích con thỏ đó rồi đấy chứ”.
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Lãnh Tu nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu, thành thật nói: “Ừm?”
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Mẹ kiếp anh mới quen biết cô ta bao lâu? Hơn nữa, tôi bảo anh tán cô ta chứ có bảo anh yêu cô ta đâu!”
Lãnh Tu lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết, dù sao vừa nãy là lần đầu tiên tôi tỏ tình với con gái, sau khi tỏ tình xong tôi đột nhiên phát hiện mình khá quan tâm đến cô ấy. Hơn nữa, thích một người có liên quan gì đến thời gian quen biết bao lâu đâu?”