Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 663-666




Chương 663: Đất đá bay đầy trời

Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan không hề lộ vẻ sợ hãi.

Thay vào đó, cả hai cùng mỉm cười và đối mặt với mọi chuyện sắp diễn ra một cách bình thản.

“Này, bạn trai, hay là nắm tay đi?”

Thánh nữ Loan Loan vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Diệp Vĩnh Khang nhún vai, duỗi tay ra, cười nói: "Sớm biết kết quả như này thì lúc trước đã ‘xử’ cô luôn rồi, thật đáng tiếc quá”.

“Này!”

Thánh nữ Loan Loan trợn mắt nói: “Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn lợi dụng tôi, nhìn bộ dạng của anh giống như sống chán rồi vậy, lại không sợ chút nào cơ đấy”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười không nói.

Nếu là trước khi trở về nước, anh có thể tự tin nói rằng mình không sợ chết.

Trong thế giới ngầm, nơi luật rừng được đẩy lên đến cực hạn, mỗi ngày họ đều không rõ liệu ngày mai cái đầu này còn ở trên cổ hay không, sống chết đối với anh mà nói từ lâu đã là một loại trạng thái bình thường rồi.

Cuộc sống mỗi ngày không phải là giết người khác thì là bị người khác giết, càng sợ hãi thì càng khó sống tiếp.

Theo thời gian, những kẻ nhút nhát đó dần dần bị thế giới ngầm đào thải, những người còn lại đều là một lũ sừng sỏ tàn nhẫn, thậm chí không chớp mắt khi đối mặt với họng súng.

Hai từ ‘sợ chết’ này, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong từ điển của thế giới ngầm.

Nhưng bây giờ Diệp Vĩnh Khang không thể thẳng thừng nói ra câu mình không sợ chết được nữa.

Thực ra anh sợ chết hơn bất kỳ ai.

Bởi vì bây giờ anh đã trở lại cuộc sống bình thường, có vợ, có con gái, có mái ấm gia đình, còn có rất nhiều bạn bè thân thiết.

Anh không nỡ từ bỏ cuộc sống như vậy, cũng muốn sống tiếp để chăm sóc những người mà anh yêu thương.

Vì vậy anh cực kỳ cực kỳ sợ chết.

Nhưng sợ thì có tác dụng gì chứ?

Lẽ nào quỳ xuống dập đầu van xin lòng thương xót, kêu gào thảm thiết, run lẩy bẩy thì có thể khiến lão quái vật Xích Viêm thay đổi ý định sao?

Nếu kết cục đã định rồi, vậy nghĩ nhiều chỉ càng thêm vô ích, việc duy nhất có thể làm đó là mỉm cười đối mặt.

“Cô nhìn cũng có vẻ không sợ chết mà”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Loan Loan.

Sự bình tĩnh khi đối mặt với cái chết của Loan Loan khiến cho Diệp Vĩnh Khang có chút kinh ngạc. Anh có thể nhìn thấy được sự quyết tâm và kiên định trong đôi mắt cô ta, tuyệt đối không phải giả bộ hay làm màu, mà là một sự kiên cường xuất phát từ tận trái tim.

“Bởi vì tôi thực sự không nghĩ ra nổi một lý do sợ chết”.

Loan Loan nheo mắt lại thành hình lưỡi liềm, cười nói: “Thực ra tôi đã rất mệt mỏi khi phải sống cuộc sống như vậy”.

“Sống trong Giáo phái áo đỏ bao nhiêu năm như vậy nhưng chẳng vui bằng mấy ngày này ở ngoài đây với anh”.

“Từ nhỏ tôi đã được giáo dục là không được sợ chết, hơn nữa cái chết đối với tôi là một sự giải thoát”.

“Nhưng tôi tuyệt đối không tin vào cái gọi là kiếp trước hay kiếp sau, con người chết giống như đèn tắt, không còn nghĩa là không còn, chết nghĩa là hết, làm gì có chuyện thiên đàng địa phủ, luân hồi chuyển kiếp”.

“Nhưng mà nghĩ kỹ lại, tôi hình như cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến hay hối tiếc cả”.

“Các người có người thân, có bạn bè, nhưng tôi chẳng có gì cả”.

“Đương nhiên, điều này không có nghĩa là tôi sống không bằng chết, được sống đương nhiên là tốt hơn chết gấp ngàn lần”.

“Nhưng nếu cái chết thực sự ở trước mặt, tôi cũng sẽ không sợ hãi”.

Nói xong, Loan Loan nhìn bàn tay của mình và Diệp Vĩnh Khang đang nắm chặt lấy nhau, cười nói: “Chỉ là có hơi đáng tiếc, lần đầu tiên tôi yêu đương mà lại chỉ yêu được có mấy ngày”.

Nhìn thấy cô gái trước mặt tuy đang cười nhưng ánh mắt đầy kiên định này, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng anh chỉ mỉm cười với đối phương, sau đó từ từ quay đầu lại, nhìn lão quái vật Xích Viêm nói: “Đồ xấu xí, còn không mau ra tay đi, sao thế, nghe chúng tôi nói chuyện đến ghen tị rồi à?”

Hai ngọn lửa trắng chứa đầy hàn khí đang bùng cháy dữ dội trong tay của lão quái vật Xích Viêm, lão nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Tao chỉ muốn cho hai đứa chúng mày thêm chút thời gian thôi, nhưng mà tao hi vọng tiếp sau đây hai chúng mày vẫn có thể tỏ ra bình thản giống như lúc này”.

Nói xong, lão quái vật Xích Viêm hất tay một cái, hai ngọn lửa trắng lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, một luồng khí lạnh lẽo đến tận xương tủy bộc phát.

Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hít sâu một hơi, nắm chặt tay nhau.

Ngay khi đang chuẩn bị nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển kịch liệt, giống như nổ ra một trận động đất cực kỳ mạnh mẽ!

Nhưng lại không giống như động đất, bởi vì ngoài sự rung chuyển dữ dội của mặt đất, một đám mây đen đột nhiên ngưng tụ trên bầu trời, sau đó là một cơn gió lớn thổi tới, cát vàng cuộn lại bao phủ cả bầu trời.

Cùng với đó là cảm giác áp bức khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt, tưởng như ngày tận thế sắp đến.

“Đù má!”

Sau khi Diệp Vĩnh Khang phản ứng lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ vô tận!

Ngay cả khi vừa rồi đối mặt với cái chết, anh cũng chưa từng hoảng sợ đến vậy!

Loan Loan vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy!”

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, trong lời nói tràn đầy sợ hãi không che giấu được, run giọng nói: "Thứ đó bị kinh động rồi!”

“Thứ gì!”

Loan Loan ra vẻ khó hiểu, cô ta không hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang lại hoảng sợ như vậy.

Một người không sợ cả cái chết, còn có thể sợ cái gì được chứ?

Toàn thân Diệp Vĩnh Khang đều đang không khống chế được mà run rẩy.

Lớn đến từng này đây là lần đầu tiên anh hoảng sợ như vậy.

Và sự hoảng sợ này của anh không liên quan gì đến sự sống hay cái chết của chính anh!

Bởi vì anh biết rất rõ rằng nếu thứ đó xuất hiện, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp!

Và anh cũng sẽ trở thành kẻ sát nhân gián tiếp giết chết không biết bao nhiêu sinh mạng!

Diệp Vĩnh Khang không phải là người không có chút ý thức trách nhiệm và lương tâm, anh không nghĩ rằng sau khi chết, mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến mình.

Anh thàn bị nghiền nát thành từng mảnh 10.000 lần còn hơn chứng kiến một điều như vậy xảy ra.

“Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!”

Thấy bộ dạng đó của Diệp Vĩnh Khang, tâm trạng của Loan Loan cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này, lão quái vật Xích Viêm cũng cảm giác được có gì đó không đúng, tức giận hét lên: "Bất kể chuyện gì xảy ra, tao cũng sẽ đưa chúng mày lên đường trước!"

Bùm!

Ngay khi lão quái vật Xích Viêm chuẩn bị đánh ra U Minh lãnh hỏa, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh ầm ầm khác.

Cùng lúc đó, một gò đất có kích thước bằng vài sân bóng rổ đột nhiên cong lên trên mặt đất, gò đất ấy không ngừng vặn vẹo, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung từ bên trong!

Lực áp chế cực kỳ mạnh mẽ đó càng lúc càng ngưng tụ, bộc phát ra một loại cảm giác khiến tất cả mọi người đều phải sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi đó không thể giải thích được, giống như nỗi sợ hãi bản năng của các sinh vật mỗi khi chúng nhìn thấy kẻ thù của chúng.

Ngay cả lão quái vật Xích Viêm cũng run lên không ngừng, sau đó nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng: "Cho dù là bất cứ thứ gì, hôm nay tao nhất định phải thiêu mày thành tro!"
Chương 664: Thần Rồng xuất thế!

Ngay khi lão quái vật Xích Viêm chuẩn bị ra tay thì một tiếng nổ đột ngột vang lên, gò đất kia bỗng phát nổ.

Một luồng sóng với áp lực cực kỳ mạnh tỏa ra.

Gầm!

Cùng lúc đó, một con quái vật hình rồng với thân hình màu nâu và đường kính ít nhất hai mét đột nhiên lao ra khỏi mặt đất!

Con quái vật hình rồng đó trông giống hệt Thần Rồng, cơ thể màu nâu cùng với những lớp vảy to bằng lòng bàn tay.

Con quái vật hình rồng này chỉ lộ ra nửa cơ thể, khua hai cái móng vuốt sắc ngọn, cái đầu to bằng cả một vòng tròn giữa sân bóng rổ.

Gào!

Kèm theo tiếng gầm của con rồng, râu rồng dài như cánh tay phất phơ, hai mắt to như đèn pha ô tô tóe ra ánh sáng vàng!

Cả ba hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Trước đây nghĩ rằng loại sinh vật rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng không thể ngờ được, thứ này thật sự tồn tại trên thế giới!

Thật không thể tin được rằng một con rồng sống lại xuất hiện trước mặt!

Thánh nữ Loan Loan chấn động đến mức tay chân lạnh toát, trong mắt lại có chút kích động xen lẫn tò mò, dù sao thì không phải ai cũng có thể nhìn thấy rồng.

Nhưng vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại không thoải mái như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi cùng hoảng sợ vô hạn!

Bởi vì chỉ có anh mới hiểu được sau khi thứ này xuất hiện sẽ mang đến tai họa gì!

Con rồng nâu này tuy chỉ lộ ra nửa thân hình nhưng vẫn cao hơn mười mét, ba người họ lập tức nhỏ như một chú gà con trước mặt nó.

Lão quái vật Xích Viêm cũng rất hoảng sợ, sau khi hoàn hồn liền giận dữ hét lên: "Không ngờ trên đời này thật sự có rồng, hôm nay vừa hay được ăn thịt rồng nướng!"

Nói xong lão liền hất tay một cái, một ngọn lửa U Minh màu trắng lập tức được ngưng tụ.

Chỉ là ngọn lửa còn chưa kịp bắn ra, con rồng nâu lại đột nhiên gầm lên một tiếng, đập mạnh đầu xuống, trong nháy mắt đã nuốt chửng lão quái vật Xích Viêm vào trong bụng!

Lão quái vật Xích Viêm được coi là cường giả đỉnh cấp, nhưng ở trước mặt Thần Rồng thì chỉ yếu đuối nhỏ bé như một con kiến gặp phải gà trống, chỉ cần một cái mổ liền biến thành bữa trưa!

Cùng lúc đó, Thần Rồng đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vàng to hơn cả đèn pha nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan.

Đối mặt với đôi mắt của Thần Rồng dường như đang nhìn thấy đồ ăn ngon, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không còn cách nào khác ngoài đứng đó và chờ đợi khoảnh khắc sắp xảy ra.

Mọi sự chống cự, phản kháng hay chạy trốn vào lúc này đều vô ích.

Bởi vì thứ mà họ đối mặt lần này không phải dã thú, mà là một Thần Rồng sống!

Khoảng cách thực lực là quá lớn, giống như sự khác biệt giữa một con kiến và một con hổ

Dưới sức mạnh tuyệt đối mạnh mẽ hơn vô số lần của kẻ thù, bất kỳ hành động hay hành vi nào cũng sẽ là thừa thãi.

“Cô nói xem chúng ta nên vui hay nên u sầu đây?”

Thánh nữ Loan Loan cười khổ nói: “Nếu như để người khác biết được chúng ta bị Thần Rồng nuốt chửng, anh nói xem họ có tin hay không?”

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhún vai: "Còn hơn bị lão quái vật Xích Viêm thiêu sống. Lần đầu tiên nhìn thấy Thần Rồng, cô cảm thấy thế nào?"

Có thể nói hôm nay cảm xúc của họ biến đổi bất ngờ, tâm lý đã tê liệt từ lâu. Dù đối mặt với một con rồng sắp nuốt chửng mình cho bữa trưa, hai người vẫn không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn nói chuyện một cách rất thoải mái.

"Trước đây tôi từng nghe một người chỉ huy của Giáo phái áo đỏ chúng tôi nói rằng có rồng trên thế giới này, hơn nữa anh ta còn từng đối phó với con rồng đó. Lúc đó tôi không tin, cho rằng anh ta chém gió, bây giờ mới biết hóa ra mình đã hiểu nhầm anh ta".

Loan Loan thở dài nói.

“Ồ, còn có chuyện đó sao?”

Diệp Vĩnh Khang có chút kinh ngạc: “Người chỉ huy đó của các cô trước đây đã từng gặp Thần Rồng rồi sao?”

Thánh nữ Loan Loan gật đầu nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là vô tình nghe được, có một lần anh ta ra ngoài làm việc, nửa tháng sau mới quay về”.

“Khi trò chuyện với những người chỉ huy khác, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe thấy anh ta nói rằng mình bị một con rồng ‘phục vụ’ ở bên ngoài”.

“Nhưng lời đó nửa thật nửa giả, rồng làm sao có thể phục vụ anh ta được… Anh nói xem đúng không? Này, này, anh cười gì vậy?”

Diệp Vĩnh Khang cười đến gần như trào ra nước mắt, gật đầu đồng ý: “Tôi tin rằng anh ta nhất định không phải bốc phét đâu, hơn nữa rất nhiều đàn ông đã từng bị một con rồng phục vụ qua”.

Thánh Loan Loan thuần khiết kinh ngạc nói: "A? Rồng thích làm nhân viên phục vụ sao?”

Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc, cũng không biết nên giải thích thế nào với cô gái đơn giản này.

Nhưng lúc này anh cũng không phải nghĩ nhiều như vậy, bởi vì sau khi Thần Rồng gầm lên một tiếng, nó mở cái miệng đầy máu ra, cái đầu to lớn đột nhiên mổ vào hai người bọn họ.

Cả hai thở dài, chuẩn bị sẵn tâm lý trở thành đồ ăn trong bụng rồng.

Vù!

Đúng lúc này, một luồng chân khí cực kỳ hung hãn đột nhiên truyền tới.

Luồng chân khí này cực kỳ dữ dội, đập thẳng vào đầu của Thần Rồng, thậm chí buộc nó phải ngả về phía sau.

Ngay sau đó, một bóng đen xẹt qua phía sau trên không trung, bay đến chỗ cách Diệp Vĩnh Khang và Thánh nữ Loan Loan khoảng chừng 30 thước, giơ hai lòng bàn tay lên, lập tức bộc phát ra một luồng chân khí mạnh mẽ trấn áp Thần Rồng.

Trong phút chốc, toàn bộ mặt đất bắt đầu kịch liệt run rẩy, cát đá bay tứ tung, bao phủ cả đất trời!

Loan Loan ngẩn người, nhìn chằm chằm bóng dáng cách đó vài mét đang chiến đấu vớ Thần Rồng ở giữa không trung, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Cô ta vừa được tận mắt chứng kiến sức mạnh của Thần Rồng đó, cho dù mạnh như lão quái vật Xích Viêm mà ở trước mặt nó cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé không hề có sức chống trả.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, có một người có thể sử dụng chân khí của mình để trấn áp Thần Rồng!

Không chỉ Thánh nữ Loan Loan, mà ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng trợn tròn mắt vì kinh ngạc!

Thực lực mạnh mẽ như vậy, lại có thể quyết đấu với Thần Rồng, mẹ kiếp còn là người nữa không?

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang chuyển từ ngạc nhiên sang nghi ngờ.

Anh đột nhiên phát hiện ra chân khí này rất quen thuộc, hình như rất giống với chân khí của chủ nhân đứng phía sau lưng ở Hồ Hàn U trước đây!

Chẳng lẽ, chính người trước mặt đã cứu anh lúc ở bên cạnh Hồ Hàn U sao?

Bởi vì người này quay lưng với Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan, vì vậy không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.

Người này cao lớn vạm vỡ, mặc áo choàng đen, bởi vì không nhìn rõ tướng mạo nên không xác định được tuổi tác.

Điều khiến Diệp Vĩnh Khang vô cùng ngạc nhiên, anh đã nhìn thấy họa tiết ngôi sao bảy cánh màu vàng trên vạt áo của người đàn ông mặc áo choàng đen đó!

Lại là ngôi sao bảy cánh màu vàng!

Hô hấp của Diệp Vĩnh Khang bắt đầu trở nên gấp gáp.

Trong suốt thời gian dài, ngôi sao bảy cánh màu vàng kỳ lạ đã nhiều lần xuất hiện bên cạnh anh, nhưng lần nào nó cũng đến và đi đều không để lại chút dấu vết.

Bây giờ lại nhìn thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm giác được chân tướng đang ở ngay trước mặt!

Tất cả mọi bí mật có thể đang được ẩn giấu trong người đàn ông mặc áo choàng đen với thực lực vô cùng mạnh mẽ này!
Chương 665: Quả cầu ánh sáng vàng

“Ông rốt cuộc là ai, người luôn âm thầm theo dõi tôi có phải là ông không?”

Diệp Vĩnh Khang cố gắng chịu đựng áp lực mạnh mẽ trong trận đấu giữa người đàn ông đó và Thần Rồng, dồn toàn lực gầm lên.

Anh có một cảm giác mãnh liệt rằng sự thật đang ở ngay trước mặt anh!

“Đừng nói giả cả, dẫn độ chân khí bảo vệ cơ thể đi!”

Người đàn ông vạm vỡ cất giọng mạnh mẽ, giọng nói có chút run rẩy, có thể thấy lúc này ông ta cũng đang rất chật vật.

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, anh cũng hiểu được dưới áp lực như vậy, cách tốt nhất chính là dẫn độ chân khí bảo vệ cơ thể, tuyệt đối không nên tiêu tốn chân khí cho việc nói chuyện.

Nhưng lúc này, Diệp Vĩnh Khang thật sự không thể chịu nổi, sự thật ở ngay trước mắt, anh không thể duy trì sự kiềm chế và bình tĩnh được!

Hơn nữa, tuy rằng người đàn ông vạm vỡ này có vẻ như có đang chiến đấu với Thần Rồng, nhưng trên thực tế, bản thân đang dần kiệt sức, sẽ sớm bị đánh bại.

Khi đó, có lẽ người đàn ông vạm vỡ này cũng sẽ trở thành bữa ăn tối của Thần Rồng giống anh với Loan Loan.

Sau khi cân nhắc một chút, Diệp Vĩnh Khang quyết định không quan tâm đến bất cứ thứ gì, dồn toàn lực lao về phía trước.

Cho dù có chết đi chăng nữa, trước khi chết, anh cũng phải nhìn cho rõ người đàn ông bí ẩn vẫn luôn theo dõi anh rốt cuộc trông như thế nào!

“Không muốn chết thì ở im đấy!”

Người đàn ông vạm vỡ dường như có mắt ở sau lưng, với một cái vung tay sau, một luồng chân khí cường đại vô song đột nhiên bắn ra.

Dưới tác động của luồng chân khí này, Diệp Vĩnh Khang trực tiếp bị lật úp như một chiếc lá phất phơ trong gió.

Lúc này Diệp Vĩnh Khang trông có vẻ rất yếu ớt, nhưng thực ra sức chiến đấu của anh có thể so sánh với sự tồn tại của thiên hoa bản.

Không phải do anh quá yếu mà là do người đàn ông vạm vỡ này thực sự quá mạnh!

Mạnh đến mức vượt qua nhận thức của Diệp Vĩnh Khang về những người tu luyện võ công trước đây mà anh biết!

Người đàn ông vạm vỡ này chỉ cần hất tay một cái lại là đã đánh bay Diệp Vĩnh Khang về chỗ cũ.

“Ông rốt cuộc là ai, vì sao lại cứu tôi!”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang chỉ muốn tìm ra sự thật, thấy sự thật dằn vặt mình bấy lâu nay hiện giờ ở ngay trước mắt, cộng thêm những việc xảy ra hôm nay thực sự quá kinh động, cảm xúc của anh lúc này đã bị đẩy lên đến cực điểm.

Mặc dù Loan Loan ở bên cạnh không thể nói chuyện do sức ép của chân khí, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghi ngờ.

Cô ta không hiểu những lời Diệp Vĩnh Khang vừa nói là có ý gì.

Tuy nhiên cô ta cũng không hề biết, vừa rồi người đàn ông vạm vỡ đó lại cứu Diệp Vĩnh Khang một mạng.

Lúc này, chân khí của người đàn ông vạm vỡ đang giao đấu với năng lượng mạnh mẽ của Thần Rồng, hai nguồn lực va chạm vào nhau, tạo ra sức công phá vô cùng lớn.

Diệp Vĩnh Khang đang định nhảy lên liền cảm thấy nổi tạng của mình đột nhiên co rút kịch liệt.

Nguồn lực mạnh mẽ đó giống như một cái hố đen, mạnh mẽ hút lấy cơ thể anh, nếu như không phải người đàn ông vạm vỡ kịp thời dùng chân khí kéo Diệp Vĩnh Khang quay lại e là cơ thể của anh đã bị cuốn vào đó và bị nghiền ra thành trăm mảnh rồi!

Gào!

Lúc này Thần Rồng dường như đã bị kích động hoàn toàn, sau khi gầm lên một tiếng vang trời, cái đầu to lớn rung lên dữ dội, một quả cầu ánh sáng vàng vọt ra từ miệng con rồng.

Quả cầu ánh sáng này có kích thước bằng một bể nước, ánh sáng vàng mà nó phát ra vô cùng chói mắt, giống như một mặt trời nhỏ.

Lực áp chế mà nó tỏa ra cũng rất mạnh, không khí xung quanh cũng bị lực lượng này xé toạc, phát ra tiếng nổ tanh tách của pháo nổ.

Cùng lúc đó, chân khí mà người đàn ông vạm vỡ đánh ra ngay lập tức bị vỡ tan, nhanh chóng biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thấy quả cầu ánh sáng sắp nuốt chửng mọi thứ, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên hét lên một tiếng, một tầng chân khí màu xanh mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể ông ta.

Tầng chân khí màu xanh này nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng chói lọi màu xanh trước mặt, sau đó đập mạnh vào quả cầu ánh sáng do Thần Rồng phun ra!

Bùm!

Hai quả cầu ánh sáng, một vàng và một xanh, đập vào nhau giữa không trung, trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, lực nổ mạnh giống như một quả bom hạt nhân được kích nổ.

Một làn sóng không khí cực kỳ mạnh mẽ và bùng nổ tỏa ra như những cơn sóng trên mặt nước.

Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hoàn toàn không thể di chuyển dưới làn sóng mạnh mẽ này.

Khi tưởng chừng mình sắp bị làn sóng này nuốt chửng, đột nhiên nghe thấy dưới chân phát ra một tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó, toàn bộ mặt đất bắt đầu sụp xuống!

Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan hoàn toàn không có thời gian phản ứng, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả hai cùng rơi xuống bên dưới.

Trong lúc ngã xuống, cả hai đồng thời mất đi ý thức.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng khi Diệp Vĩnh Khang tỉnh lại, phát hiện xung quanh tối đen như mực, vươn tay ra không nhìn thấy gì.

Đầu óc anh choáng váng, như thể bị va đập mạnh.

Mặt đất lạnh và cứng, hơi ẩm ướt.

Diệp Vĩnh Khang cố gắng chống cơ thể của mình để ngồi dậy, sau khi phản ứng lại vội vàng hét lớn: “Loan Loan, Loan Loan, mau lên tiếng đi!”

Vừa nói, anh vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra, bật đèn pin đi kèm thì thấy Loan Loan đang nằm cách mình bảy tám mét.

“Loan Loan, Loan Loan, mau tỉnh lại đi!”

Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi tới lay lay cơ thể cô ta, cũng may toàn thân vẫn còn ấm, hơi thở đều, không có gì nghiêm trọng, có lẽ chỉ là ngất đi thôi.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng điều động một tia chân khí, ấn hai lần dưới cổ Loan Loan, sau đó Loan Loan mới mơ màng mở mắt ra: “Đây là đâu thế, sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?”

Nhìn thấy khuôn mặt đặc biệt u ám của Diệp Vĩnh Khang dưới ánh sáng của đèn pin, Loan Loan không khỏi sửng sốt, vươn tay xoa xoa thái dương, đột nhiên kinh ngạc nói: “Con rồng đó đâu rồi, chúng ta đang ở đâu vậy, có phải là địa ngục không, sao lại tối thế!”

Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy còn cho rằng cô gái này ngã mất trí rồi cơ.

“Yên tâm đi, hai chúng ta vẫn còn sống”.

Diệp Vĩnh Khang đỡ Loan Loan lên, nói: “Bây giờ có lẽ chúng ta đang ở dưới lòng đất, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là tìm cách thoát ra ngoài trước, sau đó mới nghĩ tới chuyện khác”.

Sau khi cả hai chắc chắn rằng tình trạng cơ thể của mình vẫn ổn, họ bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.

May mắn thay, chiếc điện thoại của Diệp Vĩnh Khang trông giống như một chiếc điện thoại Apple bình thường, mà là một chiếc điện thoại đã được đặc biệt chế tạo lại.

Ánh sáng do đèn pin do điện thoại di động phát ra rất mạnh, mạnh hơn điện thoại di động thông thường ít nhất mười lần.

Và với thời lượng pin siêu khủng, không cần phải lo lắng về việc hết pin trong một khoảng thời gian.

Diệp Vĩnh Khang nhìn lướt qua vạch hiển thị tín hiệu của điện thoại di động, sau đó thất vọng thở dài: "Lần này lớn chuyện thật rồi, nơi này cách mặt đất ít nhất cũng phải trăm mét".

“Hả?”

Loan Loan kinh ngạc nói: “Sâu vậy á? Sao anh biết được khoảng cách vậy?”

Diệp Vĩnh Khang lắc chiếc điện thoại trong tay, nói: “Chỉ cần không quá một trăm mét, cho dù là bị chôn dưới đất, điện thoại này của tôi vẫn có thể bắt được chút sóng. Nhưng bây giờ hoàn toàn không có chút sóng nào, có nghĩa là khoảng cách đã vượt quá giới hạn của nó rồi”.
Chương 666: Hang động dưới lòng đất

Loan Loan nghe xong, thở dài một hơi: “Tôi không hiểu chiếc điện thoại di động của anh, nhưng nghe anh nói như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới lúc chúng ta rơi từ trên cao xuống, rơi hơn mười giây đồng hồ cũng chưa chạm đất".

"À đúng rồi, lúc rơi được tầm mười mấy giây đồng hồ tôi đã ngất đi mất. Anh có để ý chúng ta đã rơi trong bao lâu không? Chúng ta có thể tính toán khoảng cách theo tốc độ rơi".

Nghe xong lời này, Diệp Vĩnh Khang cười khổ: “Tôi cũng giống như cô, rơi được mười mấy giây là ngất đi rồi".

Loan Loan sau khi nghe lời này liền sững sờ: “Nói như vậy, tức là sau khi chúng ta hôn mê mới rơi xuống, ở khoảng cách cao như vậy mà chúng ta không bị làm sao?"

Diệp Vĩnh Khang thở dài một tiếng: “Giờ không có hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện này. Bí ẩn cứ lần lượt đến. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dò từng bước một. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là tìm cách đi khỏi đây trước rồi mới nghĩ đến những thứ khác".

Loan Loan nghe xong gật đầu, rồi cả hai bắt đầu quan sát xung quanh.

May mắn thay, chiếc đèn gắn trong điện thoại di động đặc biệt của Diệp Vĩnh Khang có tác dụng chiếu sáng rất tốt, nơi này giống như một hang động dưới lòng đất, rộng chừng mười thước cao bảy tám thước, không gian rất rộng.

Xung quanh đều có nham thạch băng ẩm ướt, hang động dẫn đến một vực sâu, cũng không biết là sâu bao nhiêu.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Loan Loan cau mày nói: "Tại sao cái hang động dưới lòng đất này lại hơi khác so với những gì tôi đã xem trên TV trước đây nhỉ?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Đương nhiên là khác. Loại hang động mà cô xem trên TV là được hình thành tự nhiên, còn hang động này là do con người tạo ra".

"Hả? Do con người tạo ra?"

Loan Loan kinh ngạc há to miệng: “Không thể nào, kẻ nào lại chui vào chỗ sâu như vậy để đào hang? Chẳng lẽ nhầm lẫn chăng?"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, đi tới bên cạnh bức tường đá, dùng đèn chiếu vào bức tường đá ẩm ướt, nói: "Dấu vết nhân tạo rất rõ ràng, nếu nơi này được hình thành tự nhiên, thì những đường nét bên trên sẽ rất mịn và đều đặn".

"Tuy nhiên, vân kết cấu trên bức tường đá này rất cứng, chắc chắn không phải được hình thành tự nhiên. Tuy nhiên, xét theo dấu vết phong hóa bên trên, hang động dưới lòng đất này có lẽ đã nhiều năm rồi, chắc phải vào khoảng ít nhất một nghìn năm tuổi".

Nhìn theo ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan dò xét bức tường đá một hồi, sau đó nhíu mày: “Thật sự là do nhân tạo à".

"Nhưng điều này còn khó tin hơn. Hang động này, với kĩ thuật bây giờ cũng đã rất khó xây dựng rồi, chứ đừng nói đến thời cổ đại. Những người đó đã làm như thế nào?"

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi dài: “Cái này phải đi hỏi người cổ đại mới biết được, đi thôi, hiện giờ hai ta không có thời gian nghiên cứu kiến thức khảo cổ học, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt".

"Bây giờ có một tin khá tốt. Vì hang động này là nhân tạo, đồng nghĩa với việc phải có một lối ra. Tôi hy vọng lần này chúng ta có thể tiếp tục thoát chết!"

Khi Diệp Vĩnh Khang nói câu cuối cùng, khóe môi nở nụ cười khổ.

Tiếp tục thoát chết, những lời này nghe vô cùng bi tráng.

Mấy hôm nay bọn họ thoát chết mấy lần, không biết là may hay là xui.

Có khi cả đời người ta cũng chẳng có trải nghiệm như cả hai người bọn họ hôm nay.

Hai người đi vào sâu trong hang, may mắn là tuy hang nằm sâu dưới lòng đất nhưng không khí lại rất thoáng đãng, điều này càng khiến người ta chắc chắn rằng nhất định phải có lối ra bên ngoài.

Quy mô của hang động này nằm ngoài dự đoán của Diệp Vĩnh Khang, đi về phía trước mười phút vẫn không thấy điểm cuối.

Lời giải thích duy nhất chính là trước đây nơi này thực sự là một hang động tự nhiên dưới lòng đất, người xưa đã cải tạo nó dưới cơ sở hang động ban đầu.

Nếu không, không thể hoàn thành một công trình khổng lồ như vậy nếu chỉ dựa vào nhân lực.

"Tại sao người xưa lại xây dựng hang động ngầm khổng lồ như vậy ở đây? Có mục đích gì? Cũng không thể ăn no rửng mỡ được".

Nhìn quanh, sự ngạc nhiên, tò mò đã vượt qua cả lo lắng và sợ hãi của Loan Loan.

Diệp Vĩnh Khang dùng đèn soi sáng con đường phía trước và nói: "Dù là cổ đại hay hiện đại, việc xây dựng các hang động ngầm nhìn chung không thể tách rời một số động cơ".

“Đầu tiên là để chứa vật liệu, nhưng theo quy mô và cấu trúc của hang này, người xưa đào hang này không thể dùng để chứa vật liệu, vì chỉ để chứa vật liệu thì không cần quy mô lớn như vậy, hơn nữa kết cấu này cũng không đúng".

"Khả năng thứ hai là di cư xuống sống dưới lòng đất để tránh những thảm họa như chiến tranh, nhưng khả năng này gần như không thể xảy ra, vì không có dấu hiệu cho thấy con người đã tồn tại lâu ở đây".

Loan Loan nghi ngờ hỏi: “Nó không phải để lưu trữ đồ vật cũng không phải để sinh tồn, thì đó là vì cái gì?"

Đang nói, Loan Loan đột nhiên ngẩn ra: “Chẳng lẽ là lăng mộ?"

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Đây là khả năng lớn nhất. Theo người xưa, sau khi chết, con người sẽ đến một nơi khác để sinh tồn".

"Đó là lý do tại sao người xưa rất coi trọng lăng mộ của mình. Việc đầu tiên mà nhiều vị hoàng đế làm sau khi lên ngôi là bắt đầu xây dựng lăng mộ của riêng mình".

"Từ khi lên ngôi cho đến khi chết có thể chỉ ngắn vài ngày hoặc lâu là vài chục năm. Họ sẽ xây dựng lăng tẩm của mình thật xa hoa và đồ sộ, cố gắng tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý của thế gian ngay cả sau khi chết".

"Nếu là khả năng này, thì có thể giải thích tại sao người xưa lại xây dựng một công trình dưới lòng đất khổng lồ như vậy, bởi vì chuyện này đối với họ cũng quan trọng như trường sinh bất lão vậy".

"Chẳng qua là trong hàng ngàn năm lịch sử của nhân loại, việc xây dựng lăng tẩm của bản thân đã tiêu hao rất nhiều nhân lực của đất nước, cũng có không ít hoàng đế trực tiếp dẫn đến sự diệt vong của đất nước".

“Những gì được xây dựng bằng sức mạnh của cả nước, tất nhiên không thể có quy mô nhỏ”.

Loan Loan lắng nghe những gì Diệp Vĩnh Khang nói với vẻ thích thú, dường như đã quên đi hoàn cảnh lúc này của họ, giống như là họ chỉ đang đi du lịch và khám phá vậy, vừa thán phục vừa hiếu kì hỏi: “Nhưng nơi này cũng đâu có giống lăng mộ, cả cái hành lang đen sì, chẳng thấy đầu ra”.

Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: “Nếu cô là hoàng đế ở thời cổ đại, là người có tiếng nói cuối cùng trong toàn thiên hạ, cô có qua loa với chính lăng mộ của mình không?"

"Những lăng mộ của các vị hoàng đế xa xưa được xây dựng dựa trên nhân lực cả quốc gia, tốn kém rất nhiều tiền bạc. Việc hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu người xây hàng chục năm không có gì lạ".

"Nếu đây thực sự là cổ mộ của một vị hoàng đế, vị trí hiện tại của chúng ta có lẽ chỉ là một lối đi, còn chưa phải lối vào cung điện dưới lòng đất đâu".

"Đây giống như một thành phố. Chúng ta còn chưa vào cổng thành. Cô lấy đâu ra quan tài? Cô sẽ ném quan tài của mình ra bên ngoài thành phố à?”

Loan Loan nghe xong trợn tròn mắt nói: "Có mà ném quan tài của anh ra ngoài ấy, anh biết tí thì hay lắm à, tôi không hiểu mới hỏi anh một câu, sao anh có thể ăn nói khó nghe thế chứ?"

Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: “Rõ ràng là cô khới ra vụ quan tài trước, tôi chỉ lấy ví dụ thôi".

"Xì! Vậy anh lấy ví dụ khác không được à?”

Loan Loan cong môi bất mãn, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, mừng rỡ nói: "Nếu thật sự là lăng của hoàng đế, hẳn là có rất nhiều bảo vật, chúng ta phát tài rồi!"