Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 599: 599: “hai Người Lùi Ra Sau”






Nếu lát nữa phải đánh nhau với đối phương, không ai có thể đoán được kết quả.

Nhưng kỳ lạ là Diệp Vĩnh Khang lại không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức của cao thủ nào gần đó, cũng không phát hiện dấu vết hữu ích nào tại đó.

“Hai người đi theo phía sau tôi, Phi Yến đi ở giữa, Tiểu Huy đi sau cùng, theo sát tôi đấy”.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định tiếp tục đi về phía trước, thà chủ động thăm dò tình hình còn hơn là đứng đó đoán mò.

Bị động phòng thủ không phải là phong cách của Diệp Vĩnh Khang.

Ba người thận trọng đi về phía tảng đá cực lớn ở sườn núi, chưa đi được bao lâu thì phía trước bắt đầu xuất hiện vài dấu vết đánh nhau.

Có thể thấy ở đây vừa xảy ra một trận đánh nhau vô cùng ác liệt, cây cỏ xung quanh đều hỗn loạn, còn có thể nhìn thấy mấy lỗ nhỏ bị gai đen Ám Dạ đâm xuyên trên vài thân cây.


Trong dấu vết ở hiện trường còn có thể thấy rõ từng dấu vết thô to, không khó để nhận ra vừa rồi có một vật thể dài bò qua đây, tám mươi phần trăm là con trăn mào gà đó.

Sở Phi Yến lo lắng siết chặt cánh tay Mao Tiểu Huy, Mao Tiểu Huy cũng lấy hai quả lựu đạn ra cầm trong tay, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.

Thế nhưng xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên ra thì không còn bất kỳ động tĩnh gì.

“Tiếp tục đi về phía trước, chú ý xung quanh”.

Sau khi quan sát dấu vết ở hiện trường, Diệp Vĩnh Khang tiếp tục đi về phía tảng đá lớn.

Đường đi chỉ có mười mấy mét ngắn ngủi nhưng ba người lại phải mất đến mấy phút, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận quan sát xung quanh.

Điều mà Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến lo sợ là con trăn mào gà đó đột ngột xuất hiện.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại lo lắng về cao thủ ẩn danh bí ẩn kia hơn.


Sau khi đi qua rừng cây, tảng đá lớn đó hiện ra ngay nơi cách họ không đến mười mấy mét.

“A!”
Sở Phi Yến bỗng hét lên.

Mao Tiểu Huy cũng sợ hãi run rẩy, ngón tay giữ chặt lấy chốt lựu đạn.

Chỉ thấy một con trăn cực lớn lượn quanh trên tảng đá đó, thân mình thô to bằng xô nước, đen thùi lùi, đứng cách mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được sự chấn động mà thứ đó mang đến.

“Khoan đã!”
Lúc Mao Tiểu Huy vừa định kéo mở chốt trên quả lựu đạn, Diệp Vĩnh Khang bỗng phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.

Nghe nói con trăn này rất hung hăng nóng nảy, nhưng bây giờ đứng gần nó như thế mà tại sao nó lại không có chút động tĩnh nào vậy?
“Hai người lùi ra sau”.

Diệp Vĩnh Khang rút con dao găm xanh từ thắt lưng ra, cẩn thận từ từ tiến đến gần trăn mào gà.