Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 594: 594: Tuyệt Đối Đừng Động Vào!






Đúng lúc tất cả mọi người còn tưởng rằng bà béo sẽ bị cái gai này đâm thủng, một cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Keng!
Một âm thanh dữ dội vang lên, chiếc gai sắc nhọn đó đâm thẳng vào tim của bà béo, nhưng không hề xuyên qua da thịt!
Tất cả mọi người đều chết lặng!
Với tốc độ nhanh như vậy, sức xuyên qua của gai nhọn vừa rồi chắc chắn còn mạnh hơn cả đạn, nhưng lại bị da thịt của bà béo chặn lại!
Đây đúng là lớp phòng thủ đáng sợ!
Bà béo bỗng nhiên nheo mắt cười khúc khích: “Nhớ cho kỹ, bà đây da dày, kiếp sau dùng thêm chút sức nữa nhé”.

Nói xong, bà ta lại hất tay một cái, sợi tơ lập tức lao tới quấn quanh cổ lão ăn mày mù.


Tuy nhiên, lão ăn mày mù vẫn không hề thay đổi sắc mặt, ngay khi sợi tơ vừa thỏ ra khỏi đầu ngón tay của bà béo, lão ăn mày mù bất ngờ kéo nhẹ vào đầu nhánh trúc!
Xoẹt!
Ngay sau đó, một cái gai màu đen kịt không biết là làm từ vật liệu gì đột nhiên lại bắn ra!
Lần này khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, càng vượt ngoài dự liệu của bà béo.

Bà ta không thể ngờ rằng, gai nhọn đã đứt lại có thể mọc ra thêm một cái mới!
Bụp!
Chiếc gai nhọn đó xuyên qua hốc mắt của bà béo như một tia chớp, trực tiếp xuyên qua sau đầu!
Bà béo không kịp hét lên chỉ một tiếng, thân mạnh to lớn đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt đã mất đi hơi thở, hốc mắt một bên hóa thành một cái lỗ máu, giống như một con mắt màu đỏ lò xo.

Không khí trong hang động đóng băng đến một điểm nhất định.


Không ai ngờ được hóa ra lão ăn mày mù lòa, dung mạo bất phàm này lại là vị vua thực sự ở đây ngày hôm nay!
Sau khi giết chết bà béo, lão ăn mày mù quay lại và chậm rãi đi ra bên ngoài hang động.

Lão ta thậm chí còn không cần nói lời nào, những người còn lại trong hang động bất giác đứng bất động đó ở đó, còn không dám thở mạnh huống chi là ra ngoài giành bắt trăn mào gà với lão ta.

“Idol, tôi cầu xin anh, anh đừng làm loạn nữa được không?”
“Lão mù này quá mạnh, ngay cả bà béo cũng không phải đối thủ của lão ta, tuyệt đối đừng động vào!”
Mao Tiểu Huy thấy Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng hướng cửa động, vội vàng chắp tay cầu xin anh đừng gây chuyện nữa.

Tuy nhiên, Mao Tiểu Huy nhất định không thể đoán được, lúc này trong lòng Diệp Vĩnh Khang đã gợn lên ngọn sóng lớn thế nào.

Khi lão ăn mày mù vừa rút ra chiếc gai màu đen ở đầu nhánh trúc vừa rồi, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thay đổi!