Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 578: 578: Sao Có Thể Gọi Là Kịch Độc Chứ






Bác Hải khẽ thở dài, rồi đáp lời: “Bởi vì nó cũng không phải là vật kịch độc mà tôi muốn tìm”.

Sở Phi Yến vội vàng đáp: “Bác Hải, đây là rắn đỏ rất độc, cho dù là một con voi bị nó cắn cũng sẽ chết nhăn răng ngay lập tức”.

“Ồ? Vậy ư?”
Bác Hải cười nhạt, sau đó đứng dậy đi vào trong nhà cầm một cái hộp nhỏ bước ra, cụ ấy vừa mở ra nhìn đã nghe thấy tiếng Sở Phi Yến hét lên một tiếng “A” chói tai!
“Bác Hải, mau để vật này cách xa cháu ra, kinh tởm quá!”
Sở Phi Yến bịt mũi liên tiếp lùi về sau.

Bên trong hộp là một con cóc lớn bằng bàn tay.


So với cóc bình thường thì toàn thân con cóc này đen nhánh, các nốt sần trên lưng cũng lớn hơn cóc bình thường rất nhiều, dày đặc chằng chịt như đậu phộng.

Thêm nữa, đôi mắt con cóc này có màu máu đỏ, nhìn vô cùng khiếp sợ!
Bác Hải cười khanh khách mở bình thủy tinh ra, đổ thứ màu hồng kia vào bên trong hộp đen.

Soạt soạt…
Con rắn đỏ nhỏ nghiêng cái đầu hình tam giác đỏ thẫm, miệng lè ra cái lưỡi đỏ kinh người, giương hai chiếc nanh độc của nó, hung tợn định cắn con cóc kia.

Cơ thể con cóc đen bị cắn trúng, nó phát ra hai tiếng “ồm ộp”, sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện!
Chỉ thấy con rắn đỏ cắn trúng con cóc xong thì cả người nó đột nhiên co giật kịch liệt như bị điện giật.

Tiếp theo, từng đám vảy nhỏ màu đỏ trên người con rắn đỏ nhỏ bắt đầu chuyển dần sang màu đen, cho đến khi toàn bộ cơ thể nó đều biến thành màu đen như con cóc thì hoàn toàn bất động.


Mà con cóc đen lại bình yên vô sự, chỉ có hai con mắt màu đỏ của nó trở nên đỏ hơn, nhìn như sắp nhỏ máu.

“Chuyện này…”
Sở Phi Yến bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người!
Con rắn đỏ nhỏ vô cùng độc này lại bị độc của con cóc hại chết?
Bác Hải cười ha hả, nhìn xác con rắn đỏ nhỏ, nói: “Vật kịch độc mà tôi muốn tìm, ít nhất phải độc đến mức giết chết con cóc độc đen này”.

“Cái thứ nhỏ xíu này của cô không chỉ không có chút tác dụng nào với con cóc đen, ngược lại còn bị độc của cóc đen hại chết, sao có thể gọi là kịch độc chứ?”
Sở Phi Yến cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng vò nắn vạt áo, trong mắt tràn đầy vẻ hụt hẫng, nếu như không có Tử Kim Lan thì bệnh của ông nội của cô ấy sẽ không chữa trị được.

Bác Hải nhìn thấy bộ dạng này của đối phương cũng thở dài, khoát tay nói: “Cô gái, không phải tôi không giúp cô mà chuyện sống chết của mỗi người là do mệnh trời, sống trên đời này vốn không thể tránh thoát ý trời, cô về đi”.

“Bác Hải, cháu cầu xin bác, nếu không có Tử Kim Lan thì ông nội cháu sẽ hết thuốc chữa!”