Đào Thiên Hổ liếc nhìn mọi người, đột nhiên hét lên: "Đào Vân Thiên tầm thường, ích kỷ và hèn nhát.
Hôm nay vì để tồn tại mà không màng đến thể diện của nhà họ Đào.
Nếu cứ mặc kệ, nhà họ Đào chúng ta nhất định sẽ bị diệt vong!"
"Vì vậy hôm nay, vì tương lai của toàn thể nhà họ Đào, tôi sẽ sát phạt thiên hạ mà không cần kiêng dè bất cứ điều gì!"
"Tôi đã phạm tội phản nghịch, phạm hai điều luật trong gia tộc.
Nay xin chịu tội trước gia pháp, các vị trưởng lão, nay xin các ông hãy chặt đầu tôi ngay lập tức, để răn đe, gìn giữ quy củ nhà họ Đào!"
Nói xong, Đào Thiên Hổ cắm cây chùy gai trong tay xuống đất, hét vào mặt mấy trưởng lão: "Các ông ra tay đi!"
Các trưởng lão sợ hãi đổ mồ hôi hột, quỳ rạp trên mặt đất: "Chúng tôi bái kiến gia chủ, nguyện coi gia chủ là trời, sai đâu đánh đó!"
Mấy ngàn người phía sau cũng vội vàng quỳ xuống đất, đồng thanh hô to: "Chúng tôi nguyện coi gia chủ là trời, sai đâu đánh đó!"
Cơ thịt trên mặt Đào Thiên Hổ khẽ giật giật, nhìn vạn người đang quỳ gối trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn vô song!
Từ khi còn nhỏ, dáng dấp hắn đã cao lớn hơn các bạn cùng trang lứa, trời sinh có sức mạnh hơn người, không thích đọc sách, chỉ thích khua đao múa kiếm.
Trong mắt mọi người, hắn chỉ là một người đàn ông cục mịch đầu óc ngu si tứ chi phát triển thôi.
Nhưng chỉ có hắn mới biết tuy rằng tứ chi hắn phát triển nhưng đầu óc hắn cũng không ngu si đâu.
Đào Thiên Hổ rõ ràng là thông minh hơn nhiều so với người em trai khẩu phật tâm xà của mình, bởi vì hắn biết cách ẩn mình.
Để người khác nghĩ rằng bản thân hắn là kẻ ngốc, mới thực sự là kẻ thông minh!
Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã cảm thấy bố mình là một người tầm thường, làm việc lo trước lo sau, hoàn toàn không có cái quyết đoán của một gia chủ.
Theo thời gian, sự bất mãn này biến thành tham vọng, hắn đã tưởng tượng dáng vẻ mình sẽ ngồi vào vị trí gia chủ chỉ tay năm ngón biết bao lần.
Và ngày này cuối cùng cũng đã đến!
"Tôi, Đào Thiên Hổ, lấy thân phận gia chủ tuyên bố!"
“Kể từ bây giờ, tất cả các ngành nghề trực thuộc nhà họ Đào sẽ được chia 70% cổ phần làm phần thưởng".
"Miễn là con cái của nhà họ Đào, dòng chính, chi nhánh, và các gia tộc liên kết, bất kể thâm niên, bất kể vị trí, chỉ tính công lao lớn nhỏ!"
"Nói cách khác, tất cả mọi người, thậm chí chỉ là một người giúp việc lau bàn quét rác, đều có cơ hội có được cổ phần miễn là người đó có công!"
"Từ nay về sau, tôi sẽ cùng mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cùng làm hưng thịnh nhà họ Đào!"
Ngay khi Đào Thiên Hổ vừa dứt lời, hàng ngàn người có mặt đều im lặng trong giây lát.
Vài giây sau.
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!"
Tất cả mọi người đều giơ tay và hét lên như điên, với sự phấn khích không thể che giấu trên khuôn mặt và ánh mắt của họ!