Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 419: 419: Không Có Tiền






Người đàn ông mặc vest và cô gái còn kinh hãi hơn, mặt mũi biến sắc cả.

"Không, không......!Không cần, chúng tôi thanh toán hóa đơn…"
Người mặc vest run lên bần bật, ở Nam Giang nếu dám làm loạn ở cửa hàng do Nam Giang Vương mở ra, chẳng khác nào tìm đến cái chết.

"Chào ông, tổng cộng là hai triệu hai trăm chín mươi nghìn tệ, ông muốn quẹt thẻ hay dùng tiền mặt ạ?"
Người bán hàng mỉm cười.

"À à, quẹt thẻ ...!Bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông mặc vest đột nhiên trợn trừng mắt.

Nhân viên bán hàng lấy ra tờ phiếu nhỏ, cười nhắc lại: "Tổng cộng là hai triệu hai trăm chín mươi nghìn tệ".


Thân thể người đàn ông mặc vest lập tức chấn động, sau đó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái.

Cô gái trong lòng vốn đang cáu kỉnh, nhìn thấy người đàn ông mặc vest đang lườm mình, đột nhiên sốt ruột nói: "Anh nhìn em làm gì, mau quẹt thẻ đi, còn đứng ở đó để mất mặt ra à?"
Bốp!
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest bất ngờ tát vào mặt cô ta một cái.

"Quẹt thẻ, mày nói thì dễ lắm, có biết bây giờ tao nợ ngân hàng bao nhiêu tiền không?"
"Hai triệu hai trăm chín mươi nghìn tệ...!Tao phải bán nhà!"
"Tao đánh chết mày, đồ đàn bà tán gia bại sản!"
Người đàn ông mặc vest túm tóc cô gái, đấm lia lịa, cô gái bị đánh kêu la thảm thiết.

"Đồ chó, bây giờ tao chính thức tuyên bố ly hôn với mày.


Sau này tao với mày không còn quan hệ gì nữa, số tiền này mày tự trả đi!"
Nói xong, người đàn ông mặc vest tức giận bỏ đi.

"Chồng à, em sai rồi, anh đừng bỏ em…"
Cô gái vừa khóc vừa muốn đuổi theo nhưng đã bị vài nhân viên bảo vệ túm lại và lạnh lùng nói: "Thưa cô, cô vui lòng trả tiền".

Cô gái run rẩy nói: "Các anh à, tôi không có nhiều tiền như vậy, các anh cho tôi một chút thời gian, đợi tôi tích đủ tiền sẽ trả lại cho các anh…"
"Không có tiền?"
Đội trưởng an ninh cười nói: "Không trả tiền cũng được, nhưng phải theo quy định, đưa con nhỏ này đi!"
"Rõ!"
Mấy nhân viên an ninh vạm vỡ bước tới, nắm tóc cô gái kéo ra cửa sau, cô gái khóc lớn, cầu xin sự thương xót, vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô ích.

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cũng bước ra khỏi cửa hàng ngọc, họ không quan tâm đến số phận mà cô gái này sẽ phải đối mặt.