Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 337: 337: Tôi Nhớ Ra Rồi!






Ngay khi Đường Văn Nguyên gửi tin đi, mặt Lưu Đại Hải ở bên cạnh đột nhiên đanh lại, cau mày nói: "Hỏng rồi, có thể Tiểu Túy đang gặp nguy hiểm!"
"Lão Lưu, chuyện gì vậy?"
Đường Văn Nguyên vội vàng hỏi.

Lưu Đại Hải cau mày: "Thử nghĩ xem, thiệp đen là loại thiệp gì? Cho dù Tiểu Túy có năng lực đi chăng nữa thì cũng không thể tranh thủ được tận hai mươi phút đường đi!"
Dứt lời, những người còn lại mới kịp phản ứng.

Lưu Đại Hải nói đúng.

Thiệp đen là thứ không thể coi thường, một khi đã được kích hoạt, đừng nói là Trần Tiểu Túy, toàn bộ Giang Bắc, trừ mấy nhân viên cấp cao của Cục tác chiến, căn bản không có ai có thể can thiệp vào sự vận hành của thiệp đen.


Nhưng bây giờ Trần Tiểu Túy đột nhiên gửi tin nhắn nói đã giành được cho Diệp Vĩnh Khang hai mươi phút đi đường, chuyện này nhất định có vấn đề!
"Trần Tiểu Túy nhất định sẽ không đem chuyện này ra đùa nhưng cũng tuyệt đối không nói dối, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Đường Văn Nguyên vừa nói, ông ta vừa sốt ruột gọi điện cho Trần Tiểu Túy, nhưng gọi mãi mà không được.

"Tôi nhớ ra rồi!"
Lúc này, Lưu Đại Hải đột nhiên vỗ đùi nói: "Mao Cầu, sát thủ số một của Tiền Đại Giang!"
"Hắn là người phụ trách hoạt động của thiệp đen, ngoại trừ Tiền Đại Giang ra, chỉ có hắn mới có thể can thiệp vào hoạt động của thiệp đen!"
"Mà Mao Cầu đã thèm muốn Trần Tiểu Túy từ rất lâu rồi, tôi nghĩ Trần Tiểu Túy hẳn là …"
Những lời sau đó, Lưu Đại Hải không có dũng khí nói tiếp, thật sự không dám tưởng tượng Trần Tiểu Túy sẽ xảy ra chuyện gì nếu rơi vào tay Mao Cầu.

"Anh có biết Mao Cầu bây giờ đang ở đâu không?"
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.


Sau khi Lưu Đại Hải trầm ngâm một lát, ông ta liền trầm giọng nói: "Mao Cầu là một gã lôi thôi, không quen sống ở nơi sạch sẽ".

"Cho nên gã đã cố ý dựng một cái lán ở bãi rác cách biệt thự nhà họ Tiền khoảng năm cây số, khi nào rảnh gã sẽ đến đó!"
Diệp Vĩnh Khang đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa.

"Anh Diệp, tôi đi cùng anh!"
Tần Hạc cũng đứng dậy chuẩn bị đuổi theo.

"Mọi người ở lại đây đi!"
Diệp Vĩnh Khang ném ra một câu, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong một lán gỗ nhỏ được xây dựng bên cạnh bãi tập kết rác.